Thân thể của Dương Thính Vũ run rẩy, cô không cảm thấy lạnh, tuy nhiên không kiềm được phát run. Loạn luân, hai chữ này quá chói mắt, cô không tài nào tiếp nhận, không phải… Cô và Dương Trấn không phải! 
Cô không biết làm thế nào rời khỏi viện điều dưỡng, không biết làm cách nào về đến nhà, càng không biết có phải Bạch Vũ Mạn gọi điện kêu Dương Trấn trở về hay không, khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, nước mắt cô như đê vỡ lập tức trào ra. 
Cô giơ tay, muốn ôm Dương Trấn. 
Anh lập tức tiến lên ôm cô vào ngực, dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cậu nhỏ ở…” Anh nghe tin từ Bạch Vũ Mạn mới biết được Dương Thính Vũ đã gặp Âu Dương Tuyển, nhưng Bạch Vũ Mạn không rõ hai người họ đã nói gì. Chỉ biết rằng, Dương Thính Vũ vừa ra khỏi phòng bộ dạng đã hồn xiêu phách lạc. 
“… Cậu nhỏ, chúng ta… không phải loạn luân mà, đúng không?” Dương Thính Vũ nắm chặt quần áo của anh, tay cũng không ngừng run rẩy. 
“Dĩ nhiên không phải!” Dương Trấn ôm sát cô, quả quyết phủ nhận. Tuy trong hộ khẩu trên danh nghĩa bọn họ đúng là quan hệ cậu - cháu, nhưng họ không hề có máu mủ ruột rà, sao có thể coi là loạn luân. 
“Cậu nhỏ, em không nên đối xử với anh ta như vậy… Khi đó, dù em biết rõ trong lòng người em yêu là anh, nhưng hết lần này đến lần khác lại đi trêu chọc anh ta.” Năm đó, lúc Dương Thính Vũ 17 tuổi, cô gặp gỡ Âu Dương Tuyển. Anh là học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tieng-mua/1542093/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.