Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói êm dịu của Nguyễn Thanh Sơn truyền đến: “Tây Mễ, dậy chưa con?”
Nguyễn Túc mở chăn ra, ngồi dậy lần nữa: “Bố…”
Nguyễn Thanh Sơn cười: “Tỉnh rồi thì dậy ăn cơm đi.”
“Dạ.”
Nguyễn Túc thu dọn một chút, ra khỏi phòng.
Cô ngồi trong phòng ăn, một lúc sau mới hỏi: “Bố, bố về khi nào thế ạ…”
Nguyễn Thanh Sơn bê thức ăn ra ngoài: “Được một lúc rồi.”
Ông vừa nói, vừa sờ sờ sờ đầu Nguyễn Túc: “Tây Mễ ngoan, khoảng thời gian này con cứ yên tâm ở chỗ này của bố, không cần quan tâm đến chuyện gì cả.”
Nguyễn Túc mím môi: “Mẹ…”
“Không sao, có bố ở đây.”
Ăn cơm xong, Nguyễn Thanh Sơn dẫn Nguyễn Túc đi mua điện thoại di động và thẻ sim.
Trong suốt hai ngày cuối tuần, Nguyễn Túc vẫn luôn ở chỗ của Nguyễn Thanh Sơn, cũng chưa từng xuống lầu.
Mặc dù có điện thoại di động mới, nhưng Nguyễn Túc lại trì trệ không đăng nhập WeChat.
Cô không dám đi tìm Thẩm Nhiên, cũng sợ nhận được tin nhắn của Thẩm Nhiên.
Đêm đó thật sự quá khó xử, khiến cô mất hết toàn bộ mặt mũi của suốt mười chín năm qua.
Nguyễn Túc nhìn bầu trời đen kịt, thở ra một hơi.
Nhưng mà…điều khiến cô sợ nhất chính là nghe được câu từ chối của Thẩm Nhiên.
Ngày tiếp theo, Nguyễn Túc đến trường rất sớm, An Nam và Trần Vưu An vẫn còn đang ngủ.
Nguyễn Túc khẽ khàng đặt đồ xuống, lúc đang lấy sách muốn rời đi, An Nam tỉnh lại, dụi mắt hỏi: “Tây Mễ, sớm thế, cậu đi đâu vậy?”
Nguyễn Túc thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454085/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.