Trên đường trở về, Nguyễn Túc ngồi ở ghế sau, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Chu Lan nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, giọng nói hòa dịu hỏi: “Tây Mễ, chơi với anh trai thế nào? Nếu con thấy vui vẻ, lần sau mẹ lại đưa con tới.”
Nguyễn Túc thu tầm mắt lại, giọng điệu rất nhẹ: “Cũng tạm được ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Lan dừng lại trong chốc lát rồi nói: “Kỳ nghỉ con có muốn đi đâu chơi không, mẹ đều có thể cùng con…”
“Không cần ạ, con có hẹn với bạn rồi.”
Chu Lan nhất thời không biết nói thềm gì.
Nguyễn Túc mím môi: “Kỳ nghỉ đông người, sau này có thời gian thì đi sau cũng được ạ.”
Chu Lan cười: “Cũng đúng, con tìm hiểu địa điểm xem muốn đi đâu rồi nói với mẹ, mẹ sẽ sắp xếp.”
“Con biết rồi ạ.”
Sau khi về đến nhà, Chu Lan không giống như xưa bảo cô luyện tập, chỉ dặn dò cô hai câu đi ngủ sớm một chút.
Nguyễn Túc vác đàn cello, chậm rãi trở về phòng.
Tắm rửa xong đi ra đã là 11 giờ.
Nguyễn Túc ngồi trên ghế, cầm cung vĩ lên, chậm rãi kéo ra bài hát đầu tiên của đêm nay.
Giai điệu trầm thấp ôn hòa dần dần lan rộng ra trong căn phòng yên lặng, lại hòa nhập vào bóng đêm yên tĩnh.
Ánh trăng trong veo sáng rực dừng trên cửa sổ, trong sáng lại rực rỡ.
*
“Ở nhà ngủ hai ngày, thật thoải mái!”
Trong trung tâm thương mại, An Nam duỗi người một cái, vẻ mặt thoải mái lại dễ chịu.
Nguyễn Túc cười cười, đưa trà sữa trong tay cho cô ấy: “Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454074/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.