Lâm Vị Đông từ trong màn mưa chạy vào, vừa cầm ô vừa than thở: “Sao dạo này mưa nhiều vậy chứ, cũng may mình mang theo ô, không thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã cảm nhận một ánh mắt mang theo một chút lạnh lẽo quét qua.
Khóe miệng Lâm Vị Đông giật giật, khẽ liếc mắt nhìn rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn vô tình thấy được mặt Nguyễn Túc hơi đỏ, như vậy là hắn đã phá chuyện tốt của Thẩm Nhiên sao?
Sau khi trầm mặc hai giây, Lâm Vị Đông tự vỗ tay trong lòng, làm tốt lắm!!!
Kịp thời cứu Tây Mễ đang trong dầu sôi lửa bỏng, đây mới là việc mà một Tây Mễ Lộ như hắn nên làm.
Thẩm Nhiên đứng dậy, giọng nói nhàn nhạt: “Sao mày lại đến đây.”
Lâm Vị Đông nói: “Tao muốn đến thăm bà nội, bác sĩ nói thế nào?”
“Không có gì đáng ngại, theo dõi hai ngày là có thể xuất viện.”
“Vậy bây giờ bà thế nào rồi?”
Thẩm Nhiên: “Ngủ rồi.”
Lâm Vị Đông gật đầu: “Được rồi, vậy hôm khác tao lại đến thăm…”
Thẩm Nhiên lấy ô trong tay hắn, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Nếu đã đến bệnh viện rồi thì cũng nên thể hiện chút thành ý, mày đi lên thăm một lát.”
“Không phải mày nói bà đã ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi thì mày có thể đánh thức bà dậy mà.”
Lâm Vị Đông: “….”
Vô tình vãi chưởng!
Thằng chó này vì muốn ở cạnh Tây Mễ nhà hắn mà chuyện vô lương tâm nào cũng có thể làm được sao?
Thẩm Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, chậm rãi hỏi cô gái nhỏ: “Xe sắp tới chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454070/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.