Nguyễn Túc cúi đầu nhìn theo tầm mắt hắn, chai nước này là cô mua trên đường tới đây, vẫn luôn cầm trong tay, suýt chút nữa đã quên…
Cô mở miệng, dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Vị Đông, cô chậm rãi nói ra thanh âm nhẹ nhàng: “Xin lỗi.”
Mặc dù cô không nói thẳng là không cho, nhưng ý tứ từ chối đã rất rõ ràng.
Nhưng Lâm Vị Đông cũng không thấy xấu hổ, chỉ cần da mặt hắn đủ dày thì từ “xấu hổ” cũng không có trong từ điển của hắn.
Đúng lúc này Tần Hiển chạy tới gọi bọn họ, hiệp hai trận đấu bắt đầu ngay rồi.
Lâm Vị Đông một bên chạy về hướng sân bóng một bên quay đầu lại hét to: “Nữ thần, chờ tôi đánh xong trận bóng nha!”
Thẩm Nhiên đứng tại chỗ,một tay chống eo, liếm môi mỏng một cái mới nhìn về phía Nguyễn Túc, thấp giọng nói: “Có việc gấp không?”
Nguyễn Túc vội vàng lắc đầu.
Không biết có phải nguyên nhân vì thời tiết nóng hay không, mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.
Khóe môi anh khẽ cong, thanh âm chậm rãi hỏi: “Kết thúc trận đấu cùng đi ăn cơm nhé?”
Nguyễn Túc lập tức trả lời: “Được ạ.”
Ý cười trong mắt Thẩm Nhiên càng sâu, xoay người trở về sân thi đấu.
Trận đấu tiếp tục.
Ở bên cạnh, Trần Vưu An cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiểm soát của An Nam, hất tay của cô ta ra, không vui nói: “Cậu nổi cơn điên gì vậy!”
An Nam cười tủm tỉm: “Đã lâu không gặp cậu, thật sự rất nhớ nên chào hỏi một chút thôi.
“….”
Trần Vưu An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454065/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.