Nguyễn Túc nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, cảm giác tim đập nhanh hơn, mặt cũng có chút nóng, cô xoay người ngồi dậy, hít một hơi mới lấy lại được bình tĩnh bắt máy: “Alo…”
Giọng nói đàn ông lạnh lùng mà trong trẻo vang lên, ngữ điệu có vẻ trầm hơn một chút: “Em bị bệnh sao?”
Nguyễn Túc kéo lỗ tai thỏ: “Không có, em chỉ là… đến chỗ ba em ở hai ngày.”
Thẩm Nhiên: “….”
Anh liếm môi mỏng, qua vài giây mới nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“Ừm… Anh đang bận sao?”
“Không bận.”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng âm thanh ồn ào ở phòng game vẫn xuyên qua điện thoại truyền đến tai của Nguyễn Túc.
Sau khi hỏi câu này, cô không biết nên nói gì nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Nhiên cũng không lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh, Nguyễn Túc thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của chính mình.
Không biết qua bao lâu, người con trai khẽ cười nhẹ: “Không làm phiền em nữa, chơi vui vẻ.”
Nguyễn Túc thật sự rất muốn nói không phiền, nhưng sự im lặng kỳ quái vừa rồi thật sự rất xấu hổ, cô nhỏ giọng: “Được…. Tạm biệt.”
Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Túc tiếp tục nằm trên giường, vô cùng thất vọng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Rõ ràng trước đây bọn họ trò chuyện không phải như vậy, có lẽ là do tâm tư không giống bình thường nên không cách nào vô tư và thẳng thắn như trước.
Thích một món đồ so với thích một người, cảm giác thật sự không giống sao?
Nguyễn Túc đem con thỏ trong lòng ra đặt trên gối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454063/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.