Chiều hôm sau, khi Nguyễn Túc ra khỏi lớp học, Thẩm Nhiên đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Cô bước đến và hỏi nhỏ: ”Bệnh cảm của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Nhiên hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp, còn có chút khàn khàn:”Đỡ hơn nhiều rồi.”
Nguyễn Túc gật đầu, nói “Vậy là tốt rồi”, sau đó xoay người đi đến ghế ngồi xuống.
Cô chậm rãi lấy đàn Cello ra, cầm cây cung vĩ trong tay, nhìn chằm chằm vào mặt tường loang lổ, tâm tư cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng về phía tây, dần dần kéo dài ánh sáng rực rỡ. Những cành cây nhẹ nhàng lay động, phản chiếu những chiếc bóng loang lỗ, xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng học, khẽ đung đưa.
Thẩm Nhiên dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đã ngồi đó từ lâu, đôi mắt đen sâu thẳm.
Không biết qua bao lâu, một tia nắng từ phía tây chiếu lên sườn mặt của Nguyễn Túc, rơi vào đôi mắt màu hổ phách một tia sáng dịu dàng và long lanh. Làn da của cô mỏng manh, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.
Xuống một chút nữa là đôi môi hồng và mềm mại của cô gái nhỏ …….
Cổ họng của Thẩm Nhiên thắt lại, anh thu hồi tầm mắt, đứng thẳng lên một chút, theo bản năng muốn chạm vào điếu thuốc, thò tay vào trong túi quần trống rỗng mới nhớ ra cô gái nhỏ này không ngửi được mùi thuốc lá, mà lúc ra ngoài anh cũng không mang theo thuốc.
Giây tiếp theo, giọng nói có phần bất lực và thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454057/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.