Khi giảng viên thấy Nguyễn Túc ngồi đó, không có động tĩnh gì, thì quan tâm hỏi: “Có vấn đề gì vậy? Em có sao không?”
Vài giây sau, Nguyễn Túc đặt cây cung xuống, mím môi đứng dậy.: “Xin lỗi cô, trong người em có hơi khó chịu.”
Giảng viên không biết phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác nói: “À… sao vậy, em không thoải mái ở đâu, có cần đến phòng y tế kiểm tra không? ”
Nguyễn Túc lắc đầu,“ Không ạ, em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn ạ. ”
“Vậy em về ký túc xá trước đi, nếu vẫn không đỡ thì phải xuống phòng y tế kiểm tra đó”
“Vâng ạ, em cảm ơn cô. “
…
Nguyễn Túc mang đàn cello trên lưng, đi bộ trong khuôn viên trường, cúi gằm đầu xuống. Cô không biết mình bị làm sao, vốn dĩ đó chỉ là một bản nhạc rất đơn giản, cô cũng luyện tập nó rất nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao lại không thể kéo được nhịp đầu.
Cứ như chỉ cần cô vào giai điệu, thì liền sẽ mắc lỗi.
Sau khi đi dạo quanh sân thể dục hai vòng, tiếng chuông trường vang lên, người đi ra càng lúc càng đông.
Nguyễn Túc không muốn về ký túc xá, nhưng cô cũng không biết phải đi đâu.
Cứ vậy lang thang không biết mục tiêu.
Đến khi ngẩng đầu lên, Nguyễn Túc mới biết mình đang đứng bên ngoài phòng game.
Thời gian này là thời điểm tựu trường, nên trong phòng game lúc này cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng hai ba nhóm người, không gian cũng không ồn ào như lần trước nữa.
Nguyễn Túc nhón chân nhìn vào trong, quầy thu ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454049/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.