Thẩm Nhiên khuỵu một chân ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé con: “Sao thế này?”
Nguyễn Túc bĩu môi: “Gắp không được, em lấy chìa khóa mở ra luôn.”
Vừa nói, cô vừa ôm một con gấu bông, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực: “Dù sau những thứ này đều cho em cả, không sao đúng không ạ?”
“Đương nhiên, muốn mang về nhà sao, anh đi tìm túi cho em.”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Không cần đâu, để ở đây là được rồi ạ, đợi lần sau em đến lại lấy thêm.”
“Anh mua thêm cho em.”
Nguyễn Túc cong môi lên cười, nghiêng người về phía trước, hôn lên môi anh.
Khóe miệng Thẩm Nhiên cong lên, ôm lấy đầu cô bé hôn một lát, mới chậm rãi buông cô ra, giọng thật trầm thấp: “Nhà bếp hết thức ăn rồi, muốn anh gì anh sẽ gọi thức ăn ở ngoài.”
“Ăn gì cũng được hết, em không kén ăn đâu.”
“Ngoan.”
Thẩm Nhiên đứng lên, vừa cầm điện thoại lên định gọi thức ăn bên ngoài, thì Lâm Vị Đông gọi đến: “Lão Thẩm, có người tìm….”
“Ai.”
Lâm Vị Đông thấp giọng nói: “Hình như là bố của Cố Tòng Nam.”
Sắc mặt Thẩm Nhiên trầm xuống trong chớp mắt, tay cầm điện thoại siết chặt.
Tao thấy thái độ của ông ấy thế này, có lẽ là không đợi được mày đến thì sẽ không đi, gia đình này ai cũng vậy nhỉ, cả nhà đều thích chạy đến đây, tao chỉ sợ chỗ tồi tàn này không tiếp được mấy nhân vật lớn thế này, có ngày chắc sụp mất.”
“Tao về ngay đây.” Thẩm Nhiên tắt máy, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh, còn chưa lên tiếng, cô đã nói: “Em về với anh nhé.”
Những lời Lâm Vị Đông nói trong điện thoại lúc nãy, cô đều nghe được.
*
Câu lạc bộ.
Cố Trường Thu ngồi ở giữa phòng trà nước, tuy không nói câu nào, nhưng cũng có thể khiến cho người khác có cảm giác áp bức.
Trợ lý đứng bên cạnh ông ta, nói năng cẩn trọng.
Hai người kéo cả bầu không khí và độ trong phòng xuống.
Cách đó không xa, Sơn Dã, Thập Nhất và Lâm Vị Đông tụ lại, Sơn Dã vừa kích động vừa căng thẳng: “Lần đầu tiên trong đời tao gặp được nhân vật lớn như vậy, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi rồi đây này.”
Thập Nhất vỗ vỗ vào mặt hắn: “Mày xem tiền đồ của mày xem, Lâm công tử của chúng ta lúc trước dù gì cũng là con nhà giàu tiêu tiền như nước, sao không thấy mày sợ đến vậy hả.”
“Sao mà giống được chứ, Lâm công tử lúc trước là fan hâm mộ cuồng nhiệt của chiến đội chúng ta, còn vị tổng giám đốc Cố kia, vừa nhìn là biết đến để gây khó dễ, phất tay một cái là có thể san bằng cả cái hang ổ nhỏ của bọn mình rồi.”
Lâm Vị Đông khi không bị cue vào: “….”
Thập Nhất nói: “Tao vẫn nên đi rót cho ông ta tách trà, mặc dù War và Dawn không có ở đây, cũng không thể quằng mất khí thế đi chứ.”
Sơn Dã: “Muốn đi thì bọn mày đi đi, tao không đi đâu, lát nữa trà còn chưa rót xong thì đã tiểu ra quần rồi.”
Sau đó hai người đều nhìn về phía Lâm Vị Đông.
“…” Vô dụng!
Lâm Vị Đông rót hai ly trà mang qua: “Ông đợi một lát, Thẩm Nhiên đang trên đường về.”
Cố Trường Thu gật đầu cảm ơn hắn, lúc Lâm Vị Đông chuẩn bị rời đi, ông đột nhiên lên tiếng: “Cậu họ Lâm đúng không.”
Lâm Vị Đông ngơ ngác: “Ông biết tôi sao?”
“Tôi quen biết với bố cậu, lúc trước đã từng gặp cậu vài lần.”
Nghe vậy, nụ cười của Lâm Vị Đông có hơi cay đắng, dù sao cũng là con nhà giàu bị phá sản, nghe người khác nhắc tới chuyện lúc trước, hơn nữa còn là một nhân sĩ thành công như Cố Trường Thu, trong lòng không khó chịu mới là lạ.
Dừng một lúc, Cố Trường Thu lại nói: “Cậu là bạn của Thẩm Nhiên sao?”
Lâm Vị Đông gật đầu: “Vâng ạ.”
“Quan hệ của cậu ấy và Cố Tòng Nam có tốt không?”
Trong phút chốc, tóc gáy của Lâm Vị Đông dựng cả lên, quả nhiên là đến để dẫn binh hỏi tội.
Hắn lắp bắp nói: “Không…. Không tốt cho lắm, Cố Tòng Nam muốn tham gia thi đấu, nhưng lần nào cũng bị Thẩm Nhiên đuổi về, nhưng mà Cố Tòng Nam quả thật rất cố chấp…”
Thấy Lâm Vị Đông đi vào nửa ngày vẫn chưa ra, Sơn Dã càng căng thẳng thêm, nuối nước bọt một cái mới nói: “Chẳng lẽ bố của Cố Tòng Nam đã giết Lâm Vị Đông rồi, chắc là đang ở bên trong tiêu hủy chứng cứ, dưới tình huống thế này, nhà giàu như họ nếu không muốn người khác biết chuyện xấu của bọn họ…. Nói không chừng sẽ giết cả tao với mày đấy!”
Thập Nhất đánh vào đầu hắn: “Đã bảo mày ít xem mấy cái phim truyền hình vô bổ kia lại, suy nghĩ đến chuyện của xã hội chút đi.”
Không bao lâu sau, Thẩm Nhiên trở về, Nguyễn Túc cũng đi cùng.
Sơn Dã nháy mắt với anh, ra hiệu người ở bên trong.
Thẩm Nhiên vừa bước được một bước, Nguyễn Túc đã vội vàng đi theo, bước chân anh hơi khựng lại, quay đầu giọng thật thấp: “Ngoan, em ở đây đợi anh là được rồi.”
Nguyễn Túc không yên tâm lắc đầu: “Em muốn đi vào với anh…”
“Không sao đâu, anh sẽ ra nhanh thôi.”
Nói xong, anh giơ tay lên xoa xoa đầu Nguyễn Túc, bước chân dài đi về phía trước.
*
Trong phòng trà nước.
Lâm Vị Đông đứng tại chỗ, giống như bị người ta gác lên giá rồi dùng lửa nướng lên vậy, cả người đều khó chịu, lúc thấy Thẩm Nhiên bước vào, mắt hắn sáng rực cả lên.
Cố Trường Thu thấy vậy, giơ nhẹ tay lên, trợ lý lập tức hiểu ý, gật đầu rời đi.
Lâm Vị Đông lắp bắp nói: “Vậy….Vậy cháu cũng…. đi trước, hai người thong thả trò chuyện….”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, cả phòng trà nước đều trở nên yên tĩnh, bầu không khí bên trong lẫn bên ngoài đều lộ ra vẻ kỳ dị.
Cố Trường Thu nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Thẩm Nhiên đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không có ý định trò chuyện gì với ông cả.”
“Tôi biết cháu không muốn gặp tôi, thậm chí có thể nói là rất ghét tôi.” Sắc mặt Cố Trường Thu không thay đổi, tiếp tục nói: “Cháu hãy xem tôi như là bố của đồng đội cháu muốn cháu tư vấn chuyện liên quan đến việc thi đấu của nó, chỉ vậy thôi. Cháu cũng được xem là đội trưởng, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu cơ bản nhất cháu cũng không đồng ý sao.”
Thẩm Nhiên khẽ nhấp môi mỏng, không lên tiếng.
“Cháu cũng có thể chấp nhận Cố Tòng Nam, nhưng lại không muốn ngồi xuống nói chuyện với tôi vài phút sao.”
“Ông có thể đưa cậu ta đi bất cứ lúc nào.”
Cố Trường Thu bật cười, cầm ly trà trên bàn uống một ngụm: “Tôi đã dùng hết cách nên làm rồi, nó nói đây là ước mơ của nó. Mặc dù tôi luôn không đồng ý cho nó thi đấu, nhưng tôi cũng không phải là xem thường thi đấu eSport, tôi là một thương nhân, hiểu rõ nghề này triển vọng tốt thế nào.”
Thẩm Nhiên ngồi đối diện ông, nhàn nhạt nói: “Không cần nói với tôi những chuyện này, sở dĩ giữ Cố Tòng Nam lại, chỉ là do thiếu người.”
“Tôi biết dựa vào năng lực của cháu, muốn đi tim một người phù hợp không khó, nếu cháu chịu giữ nó lại, chẳng phải chứng minh cháu đã bắt đầu chấp nhận nó, ngầm thừa nhận sự tồn tại của nó sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Nhiên nhanh chóng trầm xuống, đôi mắt đen lạnh như băng.
Cố Trường Thu đặt ly trà xuống, thở dài một hơi: “Lần này tôi tới, là thay mẹ cháu đến, bà ấy biết cháu không muốn gặp bà, hận bà ấy, nhưng bà không hề quá đáng xin cháu có thể tha thứ cho bà ấy. Tôi cũng hiểu cháu, đặt chuyện này vào bất cứ ai, cũng khó lòng chấp nhận được.”
Khóe miệng Thẩm Nhiên lạnh lùng cong lên, anh không cần bất cứ ai hiểu.
Cố Trường Thu thấy anh không nói gì, lúc đang muốn lên tiếng lần nữa, lại nghe anh trầm giọng nói: “Có phải các người cảm thấy có lỗi với tôi, nên mới đưa Cố Tòng Nam tới đây chuộc lỗi.”
Ban đầu, gia đình Cố Tòng Nam không ai đồng ý để cậu đi thi đấu, nhưng từ sau khi Phương Lên đến, biết anh cũng ở đây.
Trong một đêm, cả gia đình đều đồng ý.
Anh cười lạnh một tiếng, cười giễu cợt Cố Trường Thu: “Là thương hại, tự trách, hay là bù đắp? Hoặc là muốn dùng cuộc đời của một đứa con trai, đổi lấy việc bà ta không phải trải qua quãng đời còn lại trong cảm giác tội lỗi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]