Sau khi Thẩm Nhiên đi, Nguyễn Thanh Sơn gõ cửa phòng Nguyễn Túc, giọng nói ôn hòa: “Tây Mễ, ngủ chưa?”
Bên trong không đáp lại.
Nguyễn Thanh Sơn lại nói: “Bố làm cho con ít thức ăn nhé?”
Nguyễn Túc vẫn không lên tiếng.
“Lúc nãy khi đi Tiểu Thẩm nói, bảo con ăn nhiều vào, cậu ấy sẽ đến tìm con nữa đấy.”
Vài giây sau, cửa phòng mở ra.
Nguyễn Túc cúi đầu, môi mím lại, giống như sắp khóc.
Nguyễn Thanh Sơn cười sờ sờ đầu cô: “Muốn ăn gì nào, bố làm cho con.”
Hai mươi phút sau, Nguyễn Túc ngồi trước bàn ăn, ăn từng miếng từng miếng thức ăn thật to.
Nguyễn Thanh Sơn thấy cô quả thật rất đói, rót thêm nước vào ly cho cô: “Ăn từ từ thôi, không đủ bố lại làm thêm cho con.”
Miệng Nguyễn Túc lúc ăn phồng lên: “Cám ơn bố ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn cười, liếc mắt thấy điện thoại sáng lên: “Tây Mễ, con ăn trước đi nhé, bố đi nghe điện thoại.”
Nguyễn Túc cũng nhìn thấy người gọi đến điện thoại ông, đặt đũa xuống: “Bố, con không muốn trở về….”
“Yên tâm, bố sẽ nói với mẹ con một tiếng, mấy ngày này con cứ yên tâm ở đây, mẹ con không thể làm gì con đâu.”
Lúc này Nguyễn Túc mới chậm rãi gật đầu.
Đợi sau khi Nguyễn Thanh Sơn nghe điện thoại xong quay lại, đúng lúc Nguyễn Túc rửa chén xong đi ra, Nguyễn Thanh Sơn nói: “Tây Mễ, có thể trò chuyện với bố một lúc không?”
Nguyễn Túc đứng tại chỗ hơi do dự một lúc, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/3450679/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.