Tần Úc không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Như Nguyệt như muốn xác định điều gì đó, còn Trịnh Thư Uyển, ả ta cúi mặt xuống tỏ vẻ ủy khuất. Nghe xong câu cô nói, cả người ả căng cứng lại, nhưng rất nhanh ả liền thả lỏng rồi bưng mặt òa khóc, sau đó ả liền quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa nức nở nói "Em sai, lỗi là do em".
Tần Úc chần chừ một lúc, cuối cùng anh ta nhìn Như Nguyệt thật sâu rồi nhanh chân đuổi theo Trịnh Thư Uyển, một lời cũng chưa từng nói.
Như Nguyệt cười khẩy nhìn bóng lưng hai kẻ rảnh rỗi, cô lắc đầu rồi đóng cửa ung dung đi vào nhà. Camera sao! Phi..là do cô bịa ra đấy, có tật giật mình. Vì sao Trịnh Thư Uyển lại nổi điên chạy tới tìm cô, đề tài này cô cũng không thèm quan tâm, điều cô quan tâm hiện giờ chính là ánh mắt sâu hút kia của Tần Úc, liệu anh ta đã nhận ra điều gì?
Cô không muốn ở đây một chút nào nữa, phải nhanh chóng rời đi. Nghĩ là làm liền, Như Nguyệt bắt tay vào thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
Cự tuyệt Tần Úc đưa về, Trịnh Thư Uyển căm hận đi bộ về nhà, hôm nay ả đến nhà Uông Hi Nguyệt chỉ có hai mục đích, một là phải làm cho Tần Úc càng ghét cô ta hơn, hai là phải tìm được vòng cổ mà ông Uông để lại. Chiếc vòng cổ này chính là một không gian thu nhỏ mà sau này sẽ là trợ lực vô cùng lớn để Uông Hi Nguyệt bước lên đài vinh quang. Ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-em-noi/3271485/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.