Chương trước
Chương sau
Trưa thứ ba, Tô Minh qua bệnh viện đưa cơm cho cô Tống trước, sau đó mới lái xe qua nhà hàng Trần Mộc Siêu đã đặt.

Lúc anh tới thì Trần Mộc Siêu và Lâm San San đã gọi món xong rồi, đang ngồi trên băng ghế đợi anh.

Tô Minh đưa túi đựng mấy gói thuốc cho Trần Mộc Siêu, Trần Mộc Siêu nhận lấy rồi nói: "Hút nốt mấy gói này của mày xong thì anh cũng cai thuốc luôn."

Tô Minh ngồi xuống đối diện họ, khua thủ ngữ: Anh cũng bắt đầu sống lành mạnh rồi hả?

Câu hỏi này làm cho Trần Mộc Siêu và cả Lâm San San đều cùng cười ngọt ngào. Lâm San San lấy trong túi ra một cái thiệp cưới màu đỏ, dùng hai tay đưa cho Tô Minh, cười hì hì nói: "Đợi tới lúc kết hôn thì cũng phải có con rồi, nên chị bảo anh ấy cai thuốc trước."

Tô Minh trợn to mắt, cười vô cùng ngạc nhiên, tay khua thật mạnh: Chúc mừng!!!

Trên thiệp cưới ghi mời Tô Minh và Trâu Bắc Viễn tham gia hôn lễ.

Lần đầu tiên Tô Minh thấy tên mình và tên của Trâu Bắc Viễn được viết cùng nhau nên hơi xúc động, nhận lấy thiệp cưới rồi dùng thủ ngữ nói: Hâm mộ hai người thật đấy.

Trần Mộc Siêu cười he he: "Không cần hâm mộ tụi anh, mày và sói... Trâu Bắc Viễn cũng không phải đang hạnh phúc lắm sao? Tới lúc đó tới cùng Trâu Bắc Viễn nha."

Ngày cưới là vào hơn nửa tháng sau, cũng không biết tới lúc đó Trâu Bắc Viễn có còn ở Thành Đô không nữa.

Tô Minh gật gật đầu: Em sẽ mừng phong bì thật lớn cho hai người.

"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Trần Mộc Siêu nói: "Đợi sau này anh và San San có con rồi thì cho mày làm cha nuôi."

Tô Minh không thích con nít lắm, nhưng con của Trần Mộc Siêu và Lâm San San thì chắc chắn là anh sẽ rất thích, thế nên dịu dàng cười: Được.

Ba người ngồi đây ai cũng hiểu thủ ngữ nên vừa ăn vừa nói chuyện rất tiện, chỉ là xung quanh thỉnh thoảng sẽ có người quay qua nhìn họ, bắn những ánh mắt tò mò qua chỗ họ.

Lúc ăn được hòm hòm rồi thì Tô Minh đột nhiên hỏi Lâm San San: Trung tâm phục hồi chức năng ngôn ngữ lần trước chị bảo em, gửi thông tin lại cho em xem thử với, em sơ ý xóa mất rồi.

Lâm San San sửng sốt, sau đó lập tức lấy điện thoại ra: "Được, chị gửi cho em ngay đây, vừa đúng lúc trên điện thoại có luôn."

Trần Mộc Siêu: "Ủa? Mày thông suốt rồi à?"

Trần Mộc Siêu biết anh chắc chắn không phải là sơ ý xoá mất, trước kia anh vẫn luôn rất chống cự việc hồi phục chức năng ngôn ngữ này. Ngoài mặt thì anh đồng ý với Lâm San San là sẽ về xem thử, nhưng chắc chắn vừa xoay đi đã xoá mất rồi, hôm nay vậy mà lại chủ động hỏi tới.

Mặt Tô Minh không có biểu cảm gì: Không có, chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi.

"Ồ~" Trần Mộc Siêu gật gật đầu: "Anh còn tưởng là người nào đó giúp mày thông suốt rồi chứ."

Tô Minh nhìn nhau với Trần Mộc Siêu ba giây, rồi lại nhìn thấy ánh mắt sáng bừng của Lâm San San đang nhìn mình. Mặt anh hơi đỏ lên, chỉ đành thừa nhận: Không phải Trâu Bắc Viễn phải đi sao? Em muốn sau này gọi điện thoại với em ấy tiện hơn một chút.

Trần Mộc Siêu thỉnh thoảng có nói chuyện với Trâu Bắc Viễn trong cái group "Dạy học thủ ngữ" kia của họ, cũng biết được chuyện Trâu Bắc Viễn muốn đưa Tô Minh đi cùng, hỏi Tô Minh: "Mày không muốn đi cùng nó hả? Cách nhau xa như vậy thì ngày nào cũng phải gọi điện thoại quốc tế à?"

Tô Minh bưng chung canh lên, chầm chậm ăn một miếng, gật gật đầu: Em không đi.

"Thật ra đi cũng được mà." Trần Mộc Siêu nói: "Mày đem hết đống dụng cụ vẽ vời theo, bên này có chuyện gì thì anh liên lạc online với mày cũng được."

"Không được." Tô Minh còn chưa nói chuyện thì Lâm San San đã phản đối trước: "Ngôn ngữ không thông, em ấy qua đó rồi muốn ra ngoài thôi cũng đã là vấn đề lớn, đâu thể nào muốn làm gì cũng phải có Trâu Bắc Viễn đi theo cùng đi. Lỡ như hai đứa nó cãi nhau rồi thì Tô Minh còn không có chỗ nào để đi được."

Trần Mộc Siêu chậc một tiếng: "Nhưng mà cách xa nhau xa như vậy cũng không phải cách, Trâu Bắc Viễn vừa đẹp trai vừa giàu, không trông chừng kĩ một tí lỡ như bị người khác cướp mất thì phải làm sao? Anh nghe nói trong giới tuyển thủ quyền anh loạn lắm đó."

Lâm San San trợn trắng mắt: "Dễ bị người khác cướp đi như vậy thì chứng tỏ bản thân Trâu Bắc Viễn cũng không phải người đàng hoàng gì, cướp thì cứ cướp đi, kiếm đứa khác ngoan hơn. Tô Minh nhà chúng ta còn thiếu người theo đuổi sao? Đúng không Tô Minh?"

Tô Minh:...

San San ơi rốt cuộc chị có biết an ủi người khác không vậy.

Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Em không có ý định sẽ đi.

Dừng lại một lúc rồi lại khua tay: Em cảm thấy em ấy không hư như vậy, hai người đừng nói em ấy như thế.

Thật ra Lâm San San cũng cảm thấy Trâu Bắc Viễn không phải loại người ăn nằm lung tung như kia, chỉ dựa vào việc hắn cố gắng học thủ ngữ như thế vì Tô Minh thôi cũng đã thấy chắc là không hư hỏng thế nào được.

Thế nên chiều hôm đó, Lâm San San đã nói cho Trâu Bắc Viễn biết chuyện Tô Minh có ý muốn đi phục hồi chức năng ngôn ngữ trong group ba người của họ, bảo Trâu Bắc Viễn nhớ động viên Tô Minh nhiều hơn.

Thế là hai ngày sau đó, Tô Minh cứ luôn nhận được một vài lời động viên mà chẳng hiểu chuyện gì.

Ví dụ như anh vẽ một bức kí hoạ gửi cho Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn sẽ rep lại anh là: [Cục cưng vẽ đẹp quá, giọng nói của cục cưng cũng đẹp như bức tranh này vậy.]

Anh tự nấu một bát mì trứng cà chua cho mình, chụp hình gửi cho Trâu Bắc Viễn xem thì Trâu Bắc Viễn sẽ nói: [Cục cưng giỏi quá, cách màn hình mà em vẫn ngửi thấy mùi thơm. Muốn ăn mì cục cưng nấu, muốn nghe giọng của cục cưng.]

Anh đến bệnh viện đưa cơm cho cô Tống, nếu như bắt gặp cô Tống đang gọi video với Trâu Bắc Viễn thì Trâu Bắc Viễn sẽ gọi tên Tô Minh thật lớn trong điện thoại, yêu cầu Tô Minh phải lên tiếng trả lời lại hắn. Tô Minh nói một tiếng đáp lại thì Trâu Bắc Viễn sẽ lập tức gửi tin nhắn cho anh nói: [Cục cưng anh giỏi quá đi mất! Cục cưng anh có giọng nói hay nhất trên thế giới này!]

Tô Minh:...

Đầu óc của bạn trai hình như không được bình thường lắm.

Rầu quá.

Tuy là đang cách xa hai nơi với Trâu Bắc Viễn, nhưng vì hai người cứ rảnh là sẽ nhắn tin hay gọi điện thoại cho nhau trên Wechat, ngược lại còn nói chuyện với nhau nhiều hơn bình thường ở cùng nhau.

Cũng vì vậy nên Tô Minh đã tốn nhiều thời gian để gạ chịch, à không, nói chuyện với Trâu Bắc Viễn.

Tới thứ tư, Tô Minh dí deadline mãi cũng kịp up tập hai mươi ba của Mưu thỏ quỹ sói lên trang web.

Lúc này thì Trâu Bắc Viễn bên Ninh Cảng cũng vừa về đến nhà.

Tối nay hắn đã phải uống rất nhiều rượu do không từ chối được, đầu óc bây giờ đang không tỉnh táo lắm.

Lúc đang cởi đồ định đi tắm thì trên điện thoại bỗng nhảy ra một dòng thông báo: [Cho thỏ ăn]

Đây là thông báo tự động mà hắn đặt vào rạng sáng thứ năm mỗi tuần, do sợ mình sẽ bỏ lỡ cập nhật của Tô Minh.

Vừa hay cởi áo ra xong thì ăn cởi trần ngồi lên giường, ấn vào Quả Tương comic.

Cái người tên Thư Quân Nhất Mặc kia đã tới trước rồi, hệ thống đang thông báo quà tặng giá trị cao.

"Thư Quân Nhất Mặc tặng Giỏ trái cây x 50 cho Mưu thỏ quỹ sói"

Ngoại trừ cái lần tranh top một bảng bao nuôi với hắn lần trước ra thì người này lần nào cũng chỉ tặng 5 giỏ trái cây, hôm nay sao lại tặng 50 giỏ rồi?

Trâu Bắc Viễn nhướn nhướn mày, ném 100 giỏ qua theo thói quen.

Hệ thống vừa thấy tiền là sáng mắt lên, lại hiển thị thông báo vàng lấp lánh: "Người dùng 7115464 tặng Giỏ trái cây x 100 cho Mưu thỏ quỹ sói"

Vị trí top một bảng bao nuôi của hắn bây giờ đã không còn ai có thể lay chuyển được nữa rồi.

Bấm vào tập mới nhất đây, hắn liếc nhìn khu bình luận trước một cái, chỉ thấy dòng bình luận ở trên cùng ghi: "Chúc thầy sinh nhật vui vẻ!"

Ngón tay của Trâu Bắc Viễn khựng lại, hôm nay là sinh nhật Tô Minh á?!

Kéo xuống khu bình luận thì cũng toàn là chúc mừng sinh nhật.

Trâu Bắc Viễn lập tức muốn gọi video cho Tô Minh ngay. Nhưng ngón vừa ấn xuống trong đầu hắn đã chợt loé lên, nghĩ tới một vấn đề.

Hắn chưa từng nhìn thấy chứng minh nhân dân của Tô Minh, cũng chưa từng hỏi Tô Minh, thế nên không hề biết rốt cuộc sinh nhật của Tô Minh là ngày nào.

Cũng giống như việc Tô Minh dùng bút danh Sơ Vũ Minh Kim để che giấu thân phận thực sự của mình, nếu hôm nay không phải là ngày sinh nhật thật của Tô Minh, vậy thì chúc mừng sinh nhật Tô Minh vào lúc này chẳng phải sẽ làm tự làm lộ sự thật hắn đang lẩn trốn trong mấy độc giả truyện tranh của anh hay sao?

Trâu Bắc Viễn nghĩ tới có một người chắc chắn sẽ không thể nhầm sinh nhật của Tô Minh được, thế là hắn mở danh bạ lên, gọi điện thoại cho Tô Mặc.

Tô Mặc vẫn còn chưa ngủ, giờ này nhận được điện thoại của Trâu Bắc Viễn thì cậu ta cảm thấy rất kì quặc, còn tưởng là Tô Minh xảy ra chuyện gì nên giọng điệu hơi căng thẳng: "Sao vậy?"

Trâu Bắc Viễn vào thẳng vấn đề, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật của Tô Minh hả?"

"Hả?' Tô Mặc không ngờ nửa đêm hắn gọi qua là vì chuyện này: "Phải đó, cậu không biết à?"

"Bây giờ thì biết rồi, cảm ơn, tạm biệt."

Tô Mặc: "Ò, tạm biệt."

Trâu Bắc Viễn lại nói: "Đợi đã, anh của anh thích quà sinh nhật gì? Hai người ăn sinh nhật có thói quen gì không?"

"Chúng tôi á? Chúng tôi đã hơn hai mươi mấy năm không cùng ăn sinh rồi." Tô Mặc nói: "Nếu như cậu muốn mừng sinh nhật với anh ấy thì mua một cái bánh kem cho anh ấy đi, từ nhỏ tới lớn anh ấy chưa từng có một cái bánh kem sinh nhật của riêng mình."

"Tại sao?"

Tô Mặc không nói gì, Trâu Bắc Viễn đợi một lúc không nhận được câu trả lời nên nói tạm biệt cậu ta.

Tô Mặc cúp máy, thấy hơi vi diệu, cúi đầu nhìn đống chúc mừng sinh nhật trong khu bình luận truyện tranh rồi trầm mặc hồi lâu.

Một phút sau, người dùng 7115464 vừa tặng quà xong lại tặng thêm 520 giỏ trái cây, lần này viết lời nhắn đi kèm là "Chúc thầy Sơ sinh nhật vui vẻ!"

Tô Mặc:?

Cái thao tác này, chẳng lẽ là...

Tô Mặc lập tức tỉnh cả ngủ, gọi điện thoại lại cho Trâu Bắc Viễn, vừa mới nối máy đã nói một câu không đầu không đuôi: "Năm trăm hai mươi giỏ trái cây kia là cậu tặng phải không?"

Trâu Bắc Viễn: "..."

"Chính là cậu, cậu là người dùng 7115464." Giọng của Tô Mặc chắc nịch.

Nhẽ ra phải nghĩ ra từ sớm mới phải, chứ khi không ai lại không quen không thân mà lần nào cập nhật truyện tranh cũng tặng quà tốn mười ngàn tệ, càng đừng nói tới hôm tranh top 1 đó chỉ một đêm thôi đã tiêu hết mấy trăm ngàn.

Trâu Bắc Viễn bị vạch trần thân phận, cơn say choáng váng của hắn cũng đã tỉnh lại hẳn. Hắn thoải mái "Ừm" một tiếng, nói như kiểu đang đọc ám hiệu: "Thư Quân Nhất Mặc?"

Tô Mặc: "Là tôi."

Trâu Bắc Viễn: "..."

Tô Mặc: "..."

Sau một khoảng im lặng, hai người đều đồng thanh lên tiếng: "Tô Minh biết không?"

Đồng thanh hỏi xong lại đồng thanh trả lời: "Không biết."

Tô Mặc: "Thế cậu giữ bí mật cho tôi, anh tôi không biết chuyện tôi biết Sơ Vũ Minh Kim là anh ấy."

Trâu Bắc Viễn: "Anh cũng giữ bí mật giúp tôi, anh của anh cũng không biết tôi biết đó là anh ấy."

Tô Mặc nói được.

Sau đó lại là một khoảng không im lặng.

Nếu đã trao đổi lớp vỏ của nhau rồi thì giữa hai người như kiểu vừa sản sinh ra tình hữu nghị giữa hai người làm việc xấu sau lưng. Thế là Trâu Bắc Viễn lại hỏi lại câu hỏi kia: "Mới nãy anh nói anh ấy chưa từng có bánh kem sinh nhật của riêng mình là sao?"

Tô Mặc vẫn yên lặng một lúc rồi mới trả lời: "Vì lúc chúng tôi còn nhỏ, hôm ăn sinh nhật thì nhà tôi chỉ mua một cái bánh kem. Trên bánh kem chỉ ghi có tên tôi, từ sau khi anh ấy biết chữ thì chưa từng chạm vào bánh kem sinh nhật trong nhà nữa."

"Ừ." Trâu Bắc Viễn nói: "Tôi cúp đây."

Chuyện ở Ninh Cảng vẫn còn một đống cần xử lý, nhưng Trâu Bắc Viễn lại nhanh chóng đặt vé máy bay bay về Thành Đô sớm nhất vào sáng mai.

Hắn muốn gặp được Tô Minh trước trưa ngày mai, mang theo bánh kem chỉ thuộc riêng của mình Tô Minh, trên bánh kem chỉ ghi mình tên của Tô Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.