Sáng hôm sau lúc ngủ dậy, Tô Minh thấy cảm giác đau bên mắt cá chân phải của mình đã giảm bớt không ít rồi.
Trâu Bắc Viễn kê một miếng đệm rất dày dưới chân cho anh, vậy nên vết sưng cũng đã xẹp bớt kha khá rồi.
Trong phòng chỉ có mình anh, anh chống người ngồi dậy, thò tay qua tủ đầu giường lấy điện thoại thì phát hiện dưới điện thoại có kẹp một tờ giấy.
Trâu Bắc Viễn viết bằng bút chì trên giấy note của khách sạn: Em đi gọi đồ ăn sáng cho anh.
Tô Minh chợt nghĩ đến hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chữ của sói con.
Trâu Bắc Viễn nói mình từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu tập trung hết thời gian vào việc tập luyện boxing, chưa đi học được bao lâu nhưng thật ra chữ viết trông khá đẹp. Kiểu chữ hơi dài và rộng, giống hệt như con người của hắn vậy, nhìn có vẻ như đã từng luyện qua kiểu chữ Khải rồi.
Tối qua sau khi về thì buồn ngủ quá nên không để ý tới chuyện xem điện thoại. Bây giờ mới phát hiện ra có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong Wechat cũng có hai mươi mấy tin nhắn chưa đọc, đều là của Trâu Bắc Viễn hết.
Lúc ở trong hố thì anh còn tưởng là trước khi trời sáng thì sẽ không có ai biết được chuyện anh không có trong phòng. Nhưng Trâu Bắc Viễn đã phát hiện ra rồi.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình, tin nhắn gửi từ mười một giờ tối qua cho tới rạng sáng. Trâu Bắc Viễn hỏi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-anh-noi-yeu-em/3332526/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.