Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau là thứ tư, may mà có Trần Mộc Siêu vẽ background và lên màu giúp nên anh mới kịp update tập 21 của Mưu thỏ quỹ sói vào rạng sáng thứ năm.

Tập này Trâu Bắc Viễn xem trong phòng nghỉ ở Bốc Xinh.

Tối nay Bốc Xinh có một trận đấu boxing, Trâu Bắc Viễn phải làm giám định khách mời cận giờ. Thi đấu xong thì lại có một buổi tiệc tùng tối, có không ít bạn bè đến nên Trâu Bắc Viễn không tiện về trước.

Nhưng hắn vẫn nhớ giờ cập nhật của Tô Minh, tới đúng giờ thì mượn cớ mình uống nhiều quá rồi tự mình lên lầu hai.

-

Thỏ và sói đi cả quãng đường trúc trắc, gập ghềnh để đến được tới biên giới của vương quốc của các loài động vật ăn cỏ, họ phải ở đây thêm một đêm cuối cùng nữa.

Ngày mai Lang Giác sẽ quay lại vương đình của tộc Sói, còn Thố Tranh thì phải cáo biệt với hắn rồi.

Ánh trăng sáng ngời như làn thuỷ ngân vương trên thảm cỏ, ở mặt nước xa xa phủ một lớp sương mỏng manh, đom đóm bay lượn quanh khắp cả hai, tất cả đều đẹp như một giấc mơ được rải lên một lớp lụa mỏng.

Sói đang ngồi trên mặt cỏ. Suốt chuyến đi vất vả này đã khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều, vóc dáng cũng càng rắn rỏi, lực lưỡng hơn. Hắn chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã tạo ra một cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, ngay cả hổ và sư tử cũng phải nể sợ hắn ba phần.

Nhưng con thỏ lại không sợ hắn, nó ngồi trong lòng hắn, mặt đối mặt vòng tay qua ôm cổ hắn nhõng nhẽo: "Ngày mai trời vừa sáng là ta đã phải đi rồi, ngươi kể cho ta nghe thêm vài chuyện về ngươi đi, ta muốn để nó đi theo về cùng ta."

"Ngươi về cùng ta đi." Lang Giác nói: "Ta là con trai của vua Sói, ta có thể bảo vệ cho ngươi."

Con thỏ sờ sờ tai hắn: "Ngươi cũng đâu phải là hoàng tử duy nhất đâu, trên ngươi còn có ba người anh nữa. Lỡ như họ muốn ăn ta thì ngươi có thể bảo vệ được ta không?"

"Có thể." Lang Giác đã hạ quyết tâm từ lâu: "Ta sẽ dùng tính mạng của ta để bảo vệ chu toàn cho ngươi."

"Nhưng ta không muốn mạng của ngươi." Con thỏ nhìn vào mắt của Lang Giác, nghiêm túc nói: "Ta muốn ngươi lên làm vua Sói."

Lang Giác sửng sốt, hình như hôm nay con thỏ ngốc này không giống với bình thường lắm.

Đôi mắt của con thỏ tròn xoe, xinh đẹp như những vì sao trên trời. Trong lòng Lang Giác bỗng trỗi dậy một cảm giác muốn hôn con thỏ vô cùng mãnh liệt, thế nhưng hắn vừa mới hé miệng thì răng năng bén nhọn đã loé sáng lên.

Con thỏ thè lưỡi ra liếm láp răng nanh của hắn, cái lưỡi hồng hồng, mềm mềm kia nhẹ nhàng ma sát trên hàm răng nhọn của hắn.

Bản năng của động vật ăn thịt khiến cho sói con muốn cắn xé, muốn nuốt chửng mĩ vị trước mắt này vào bụng.

Thế nhưng hắn chống cự lại với bản năng của mình, chống cự tới nỗi cả người run cầm cập. Trong khoang miệng hắn liên tục bài tiết ra rất nhiều nước bọt, nhỏ giọt tí tách xuống làm ướt sũng lớp da lông trắng muốt của con thỏ.

Con thỏ liếm láp hàm răng và lưỡi của con sói, đưa tay luồn xuống dưới nắm chặt lấy rồi vuốt ve vô cùng điêu luyện. Con sói đã cứng ngắc từ nãy giờ, con thỏ giữ nguyên tư thế này rồi chậm rãi ngồi xuống.

Trên thảo nguyên, bóng đêm mênh mang, vạn vật tĩnh lặng.

Hai người họ làm suốt cả một đêm dưới bầu trời đầy sao.

-

Tập này là lần đầu tiên con thỏ động tình thật sự với Lang Giác, vì thế khung cảnh hai người họ làm tình chiếm kha khá độ dài.

Sơ Vũ Minh Kim đã vẽ lại chi tiết cưỡi ngựa cực kì tỉ mỉ.

Rất sắc tình, cũng rất đẹp.

Rõ ràng chỉ là hai con động vật thôi mà Trâu Bắc Viễn xem tới hơi thở loạn nhịp hết cả lên.

Hắn tặng một trăm giỏ trái cây cho Sơ Vũ Minh Kim xong rồi ấn tắt màn hình điện thoại ném lên bàn, ngửa đầu dựa vào sofa rồi ngồi đợi cái nơi nào đó vừa mới kích động bậy bạ từ từ bình tĩnh lại.

Sao cái người Tô Minh này rành quá vậy nhỉ.

Trâu Bắc Viễn đau đầu nghĩ, rốt cuộc anh ấy học được mấy thứ linh tinh này từ đâu vậy.

Qua một lúc lâu sau, Trâu Bắc Viễn cầm điện thoại qua định hỏi Tô Minh đang làm gì. Nhưng rồi hắn lại chợt nghĩ tới giờ này thì chắc là Tô Minh đã ngủ mất rồi.

Suốt cả ngày hôm nay họ không hề liên lạc với nhau, nhật kí trò chuyện với Tô Minh vẫn còn dừng lại ở câu "Ngủ ngon" mình đã gửi hôm qua.

Trần Mộc Siêu nói nguyên nhân Tô Minh không vui có thể là vì mình chưa trao đổi bí mật với anh ấy. Nhưng bây giờ hắn đã nói bí mật của mình cho Tô Minh biết rồi, tuy là chưa nói rõ huỵch toẹt ra hết nhưng cũng tính là nói rồi chứ nhỉ?

Hi vọng là Tô Minh đừng giận hắn nữa.

Trâu Bắc Viễn gửi tin nhắn Wechat qua hỏi Tô Minh: [Ngủ rồi à?]

Lúc nhận được tin nhắn này thì Tô Minh đang cap màn hình gửi cho Trần Mộc Siêu xem. Anh bảo sugar daddy lại vừa ném cho anh một đống giỏ trái cây rồi nè, rốt cuộc là ai khùng cỡ nào mà mới bỏ ra một đống tiền để theo truyện tranh vậy trời.



Trần Mộc Siêu giỡn với anh bảo là, có khi sugar daddy không muốn theo truyện tranh đâu mà là muốn theo mày đó.

Tô Minh thề là mình chắc chắn chưa hề bị lộ tẩy ngoài đời thực. Ngoại trừ Trần Mộc Siêu và biên tập viên trên Quả Tương ra thì trên thế giới này không hề có người thứ ba biết được dưới lớp vỏ Sơ Vũ Minh Kim kia chính là anh.

Sau khi chúc nhau ngủ ngon với Trần Mộc Siêu xong thì Tô Minh tựa vào đầu giường, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi mới ấn mở tin nhắn kia của Trâu Bắc Viễn lên.

Tô Minh: [Vẫn còn chưa ngủ.]

Trâu Bắc Viễn: [Lại mất ngủ rồi à? Không mang melatonin sao?]

Tô Minh: [Ừm, quên mang rồi.]

Trâu Bắc Viễn: [Khi nào về thì em đi chạy bộ với anh tiếp, đừng quá lạm dụng thuốc nữa.]

Tô Minh: [Được.]

Bầu không khí bỗng dưng trở nên mập mờ một cách vi diệu.

Tô Minh nói với Trâu Bắc Viễn: [Mai anh về thì bức tranh kia cũng nên tặng cho em rồi.]

Ngày kia là sinh nhật của Trâu Bắc Viễn, về cũng vừa kịp lúc luôn.

Trâu Bắc Viễn nói cảm ơn rồi lại nói: [Ngày mai em ra sân bay đón anh.]

Tô Minh: [Tụi anh có xe đưa đón rồi.]

Trâu Bắc Viễn vẫn kiên quyết: [Em tới đón anh cho.]

Tô Minh: [Thật sự không cần đâu, mai anh về vừa đúng giờ cao điểm tan làm, em đi về một chuyến lên sân bay thì đường tắc lắm.]

Trâu Bắc Viễn: [Vì đường tắc nên em mới phải qua đón anh đó. Xe của họ đưa từng người về rất mất thời gian, em qua đón anh thì anh có thể về nhà nghỉ ngơi sớm hơn một chút.]

Tô Minh gửi một chữ [Ừm] qua, vành tai hơi nong nóng.

Tuy lời nói hành động của cậu trai to đùng này có đôi khi rất thô bạo, nhưng trong những chuyện săn sóc cho anh thì lúc nào cũng tỉ mỉ tới bất ngờ.

Tô Minh lớn tới vậy rồi mà chưa từng được ai săn sóc như thế này, ngay cả chính sự dễ tính của anh đối với mình cũng không cẩn trọng được tới mức đó.

Tuy là xếp theo vị trí thì chắc chắn anh sẽ là người được đưa về nhà cuối cùng, nhưng anh hoàn toàn không hề nghĩ tới vấn đề thời gian ngồi trên xe dài hay ngắn.

Từ lúc anh học tiểu học ở trường cho người câm điếc, ngày nào tan học cũng đều phải tự mình đi bộ nửa tiếng đồng hồ để về nhà.

Có một lần anh bắt gặp Tô Mặc đang ngồi trên ghế sau xe đạp của ba, anh nhìn thấy khẩu hình của Tô Mặc đang gọi anh trai nhưng ba không hề dừng xe lại.

Thế nên từ lâu Tô Minh đã không còn mong đợi gì với sự quan tâm của người khác dành cho anh nữa rồi.

Nhưng ông trời lại cứ phải để cho anh gặp được Trâu Bắc Viễn vào năm hai mươi tám tuổi này.

Trâu Bắc Viễn: [Nhưng mà mai tối em có hẹn rồi, không ăn cùng anh được.]

Tô Minh vô thức định hỏi hắn có hẹn gì, nhưng anh lại nhớ tới quan hệ của hai người họ vẫn còn chưa tới mức độ có thể quan tâm tới chuyện riêng của nhau, anh đành nói: [Được.]

Trâu Bắc Viễn: [Bọn Hứa Gia Địch ầm ĩ đòi ngày kia đi chơi, anh có chỗ nào muốn đi chơi không?]

Tô Minh: [Tiệc sinh nhật của em à?]

Trâu Bắc Viễn: [Ừm, địa điểm thì tạm thời chưa chốt được, anh chọn đi.]

Tô Minh: [Có những nơi nào để chọn không?]

Trâu Bắc Viễn nói bọn Hứa Gia Địch đề xuất đi bar, hát karaoke, khách sạn ngâm suối nước nóng và cắm trại. Hát karaoke thì Tô Minh đi sẽ rất chán nên Trâu Bắc Viễn không bàn tới trước, còn lại thì để cho Tô Minh chọn.

Tô Minh suy nghĩ một lúc.

Bar thì không có gì vui, bản thân Trâu Bắc Viễn cũng có quán bar rồi, đổi chỗ chơi thì cũng chỉ là uống rượu, nhảy nhót và quậy này nọ thôi.

Cắm trại thì anh và Trâu Bắc Viễn đã từng đi rồi, trong lều lại không có cách âm, hơn nữa rất có khả năng là sẽ có mấy người cùng chen trong một cái lều, cực kì bất lợi cho Tô Minh thực hiện âm mưu của mình.

Khách sạn suối nước nóng là lựa chọn tốt nhất, vì tắm suối nước nóng xong thì chắc chắn sẽ phải ở lại khách sạn một đêm. Anh có tìm một lý do nào đó để ở chung phòng với Trâu Bắc Viễn.



Tô Minh rục rịch chuẩn bị kế hoạch, rep: [Đi khách sạn suối nước nóng đi.]

Trâu Bắc Viễn: [Được, em gọi luôn cả anh Siêu và bạn gái của anh ấy theo nữa.]

Tô Minh: [Ừm.]

-

Suối nước nóng mà Tô Minh chọn nằm ở ngoại ô Thành Đô, lái xe qua đó khoảng một trăm cây số, gần một ngọn núi nổi tiếng gắn liền với Đạo giáo.

Mọi người tới nơi vào lúc hơn bốn giờ chiều, Trâu Bắc Viễn đi qua quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng trước. Lúc đăng kí nhận phòng thì Hứa Gia Địch giành trước thẻ phòng giường đôi, nói muốn ở chung phòng với Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn không nói gì, đợi mọi người đăng kí xong hết thì chừa lại một phòng giường lớn cho Tô Minh.

Hứa Gia Địch đứng cạnh nhìn mà hết hồn hết vía, thấy hai người này ở chung vô cùng tự nhiên, không có phản ứng gì với chuyện chia phòng thì mới từ từ yên tâm lại.

Từ lần đi kiếm chuyện với Triệu Thánh Bồi chung với Trâu Bắc Viễn thì cậu ta đã hơi hơi thấy có gì đó sai sai rồi. Xong chuyện, nghĩ kĩ lại thì sao giống y như đi đánh ghen một trận với thằng bạn mình vậy.

Hứa Gia Địch đã quen Trâu Bắc Viễn hơn mười năm rồi, cậu ta dám dùng chân giữa của mình để đảm bảo Trâu Bắc Viễn tuyệt đối là trai thẳng trăm phần trăm.

Trước kia lúc bị mấy cậu trai xinh đẹp kia theo đuổi thì lần nào Trâu Bắc Viễn cũng thấy phiền phức kinh khủng, sao mà vừa mới gặp Tô Minh có một tháng ngắn ngủi thôi mà đã có xu hướng chủ động cong vòng rồi.

Đúng thật là không hề ổn chút nào mà!

Không thể trơ mắt nhìn thằng bạn của mình bị cong như vậy được. Thế là cậu ta đã bàn với hai đứa Giang Tổ Phàm và Dư Điển, cả đám đều nhất trí cho rằng chắc chắn với đầu óc này của Trâu Bắc Viễn vẫn còn chưa nhận ra được đây là chuyện gì đâu, phải nhân lúc trước khi hắn tự nhận ra chuyện này, ngăn cản hắn không cho cong thêm nữa.

Sau khi cất hành lý xong thì cả nhóm ra sảnh ăn buffet của khách sạn để ăn đồ Nhật.

Vừa mới ngồi xuống thì Giang Tổ Phàm đã gọi điện thoại, bảo là cậu ta phải ra cổng đón một người.

Trâu Bắc Viễn hỏi là ai thì Hứa Gia Địch cố ý úp mở nói dù sao cũng là người mà mày muốn gặp thôi. Mấy người khác ồ hết cả lên, bảo là niềm vui bất ngờ mà mọi người đã chuẩn bị trước cho Trâu Bắc Viễn.

Tô Minh nhạy cảm phát hiện ra những lời này nghe rất mập mờ, quay đầu qua nhìn nhau với Trần Mộc Siêu một cái.

Họ đang ngồi trên một cái bàn dài, một bên ngồi được năm người.

Hứa Gia Địch ngồi đối diện Trâu Bắc Viễn, bên phải Trâu Bắc Viễn là Tô Minh, bên phải của Tô Minh là Trần Mộc Siêu và bạn gái của anh ta - Lăng San San.

Lúc Giang Tổ Phàm đón người kia về thì vừa đúng lúc Trâu Bắc Viễn đang đi vệ sinh, Hứa Gia Địch bèn xếp cho cô gái kia ngồi bên cạnh Tô Minh.

Cô gái kia trông rất xinh, nước da ngăm đen như Trâu Bắc Viễn, dáng người cao ráo, hai mắt to tròn, mái tóc nâu xoăn màu hạt dẻ vừa dài vừa dày. Cô mặt một cái váy một dây bó sát người màu đen, để lộ ra cơ thể với đường cong đẹp mắt.

Hình như bạn bè của Trâu Bắc Viễn đều rất thân với cô gái này, bọn họ gọi cô nàng là Giang Mộng Ngữ.

Nghe họ nói thì hình như là quan hệ giữa Trâu Bắc Viễn và Giang Mộng Ngữ trước giờ rất thân thiết, lúc Trâu Bắc Viễn còn ở bên Mỹ thì Giang Mộng Ngữ cũng thỉnh thoảng sẽ hẹn gặp Trâu Bắc Viễn.

Tô Minh nhớ lại trước kia Trần Mộc Siêu đã từng nhắc với anh, bảo Trâu Bắc Viễn có một thanh mai trúc mã thích nhau từ nhỏ. Khi đó Tô Minh còn hỏi Trâu Bắc Viễn có thích ai không nhưng Trâu Bắc Viễn nói là không có.

Anh vẫn còn nhớ mình còn từng huênh hoang bảo với Trần Mộc Siêu là trúc mã sao làm lại trời định được.

Trong lòng Tô Minh thấy hơi chua chua, dùng thủ ngữ nói với Trần Mộc Siêu: Thanh mai trúc mã của sói con xinh quá.

Lâm San San cũng hiểu được thủ ngữ, Trần Mộc Siêu lập tức cực kì cảnh giác dùng thủ ngữ nói: Không xinh bằng bạn gái anh.

Tô Minh:...

Không bao lâu sau thì Trâu Bắc Viễn cũng về lại, thấy Giang Mộng Ngữ thì rất ngạc nhiên, cười nói: "Em về khi nào đấy? Sao không nói tiếng nào vậy?"

Giang Mộng Ngữ cũng cười rất thoải mái: "Không phải họ bảo em phải cho anh một niềm vui bất ngờ sao? Đã làm anh bất ngờ chưa?"

Trâu Bắc Viễn phối hợp gật gật đầu nói rồi, sau đó thì đi qua chỗ ngồi. Hắn đưa tay qua muốn vỗ vai cô nàng nhưng lại phát hiện cô nàng ăn mặc mát mẻ quá, thực sự không xuống tay được nên đành làm động tác bảo cô nàng đứng dậy: "Để anh ngồi bên kia."

Giang Mộng Ngữ đứng dậy nhường chỗ cho hắn: "Lần này rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện em thuận tay trái rồi à? Mới hai tháng không gặp sao anh lại chu đáo vậy rồi?"

"À có đâu." Trâu Bắc Viễn ngồi xuống sát Tô Minh, tầm mắt nhìn thẳng về phía Tô Minh: "Anh chỉ muốn ngồi kế anh Minh của anh thôi mà."

- ----------------

Nhị Sư Thúc:

Hứa Gia Địch: Thằng bạn này cong hết cứu được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.