Tôi lại gặp nàng, người phụ nữ ấy, Trương Ngọc.
Trùng Khánh là một thành phố mông lung tựa ngày cũ. Cấu trúc đô thị san sát nối tiếp nhau rất dễ khiến người tôi lạc lối, chỉ một thoáng lơ đãng là sẽ có cảm giác như bị bỏ lại ở thế kỷ 20.
Nghe nói Trùng Khánh mỗi năm trung bình có đến 104 ngày sương giăng. Vì thế, nó là một trong sáu thành phố sương mù lớn nhất thế giới, lại một điểm tương đồng nữa với San Francisco. Nếu phải so sánh, hai nơi này quả thực quá giống nhau, đều là thành phố trên núi, thành phố sương mù, và đều phức tạp như nhau.
Nhưng mùa hè của Trùng Khánh lại nóng và ẩm hơn San Francisco, giống một khu rừng rậm bị những công trình kiến trúc vây bọc.
Trước khi đến, tôi đã có một giấc mơ trên máy bay.
Đương nhiên vẫn là những chuyện ở California. Dường như vết sẹo nơi ngón áp út để lại trong tôi một di chứng thật sự rất nặng nề, đến nỗi tôi đã lầm tưởng giấc mơ California là liều thuốc duy nhất, một thời gian rất dài đều không thể cai nghiện.
Khi tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh. Tôi có một thoáng bừng tỉnh, ngỡ rằng mình vẫn còn đang trên con đường trở về từ Los Angeles đến San Francisco. Chính vào khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu cảm thấy Trùng Khánh và San Francisco rất giống nhau. Có lẽ người khác nghe xong chỉ thấy tôi đang nói mớ giữa ban ngày.
Tóm lại, tôi mang theo chiếc máy ảnh Fujifilm mới mua, cùng một vết sẹo mới tinh trên ngón áp út, đến Trùng Khánh để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5041006/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.