"Em e là họ không kịp chuyến tàu này rồi."
Phó Đinh Lê nhìn vào chiếc điện thoại trống không, chẳng có lấy một tin nhắn nào, rồi lại thở dài một hơi. Cô úp sấp chiếc điện thoại im lìm xuống mặt bàn.
Rồi cô lại ghé sát vào, áp trán lên ô cửa kính lạnh buốt, hướng mắt ra phía sân ga. Chẳng thấy một bóng người, chỉ thấy phía đuôi tàu là một mảng đêm xanh thẳm đang dần khép lại.
"Không lạnh sao?"
Giọng nói lười biếng, du dương của một người phụ nữ vang lên trong khoang tàu. Cùng với đó là những đốt ngón tay mềm mại khẽ lướt qua vành tai cô.
Lại một mùa đông nữa, mùa đông ở Ürümqi. Nghe nói mùa đông ở đây thường xuống đến âm mười mấy độ, lạnh đến cắt da cắt thịt. Mà vừa rồi để bắt kịp chuyến xe, Phó Đinh Lê đã xách theo hai chiếc vali cùng một người phụ nữ, chạy thục mạng một quãng dài. Lóc cóc chạy lên tàu, lại bị hơi ấm bao bọc đến toàn thân nóng lên, phải cởi cả mũ len và găng tay. Giờ đây, mồ hôi trên đầu đã khô lại. Áp trán vào cửa kính quả thực có hơi buốt.
"Cũng được, không lạnh lắm." Phó Đinh Lê nói, tâm trí vẫn còn đang đặt ở Chúc Mộc Tử và Amanda vẫn chưa thấy đâu.
Tháng một, 2024, đầu năm mới, Phó Đinh Lê đã liên lạc lại được với Chúc Mộc Tử sau khi cô ấy trở về nước. Bốn người hẹn nhau cùng đi một chuyến đến Altay, xem như bù đắp cho một chút tiếc nuối nhỏ của năm 2017. Vì thế, khi Chúc Mộc Tử đề nghị đến Ürümqi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5041003/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.