Giọt nước mắt lăn trên làn da lạnh lẽo lại thật ấm. Điều đó làm Khổng Lê Diên nhớ đến chiếc chìa khóa kia.
Khoảnh khắc Phó Đinh Lê đặt nó vào tay nàng, chiếc chìa khóa cũng ấm nóng, thấm đẫm hơi ấm mà cô gái trẻ đã ủ trong lòng bàn tay không biết từ bao giờ.
Thật ra, chìa khóa vốn là một vật lạnh lẽo và nhỏ bé. Với người ở tuổi của Khổng Lê Diên, cuộc đời sẽ trao cho họ rất nhiều chìa khóa lớn nhỏ, mỗi chiếc lại mở ra một ổ khóa tương ứng. Chẳng ai coi chìa khóa là thứ gì to tát cả.
Nhưng Khổng Lê Diên lại có rất ít ký ức liên quan đến chìa khóa. Thời thơ ấu, nàng cùng Khổng Yến và Khổng Vãn Nhạn sống trong căn nhà cũ. Dường như từ khi Khổng Vãn Nhạn ra đời, cánh cửa chính của ngôi nhà đã được thay bằng loại khóa mật mã đắt tiền.
Cánh cửa phòng Khổng Vãn Nhạn thì có một chiếc chìa khóa, một mảnh kim loại răng cưa nhỏ được bọc trong miếng nhựa màu đỏ. Chiếc chìa khóa ấy luôn bị Khổng Yến giấu ở một nơi mà Khổng Lê Diên không bao giờ tìm thấy.
Nàng cũng chưa bao giờ được sở hữu nó. Thế nên mỗi lần cùng Khổng Vãn Nhạn xem phim, họ luôn cách nhau một cánh cửa đóng chặt.
Cho đến khi Khổng Vãn Nhạn qua đời, cánh cửa đó bị niêm phong và khóa chặt. Chiếc chìa khóa nằm trong tay Khổng Yến, và không bao giờ được mở ra lần nữa.
Sau này, Khổng Lê Diên thỉnh thoảng ở trong viện điều dưỡng, cũng không có chìa khóa phòng riêng. Nàng thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040997/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.