Những ngày ở California trôi qua như một cơn địa chấn trong tâm hồn.
Cứ như thể Phó Đinh Lê phải nếm trải tất cả những cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố vốn không thuộc về mình, nghiền ngẫm thật kỹ từng dư vị, mới xứng đáng với ba chữ "người có tình" mênh mông ấy.
Phó Đinh Lê đã suýt nghĩ rằng họ sẽ ngồi lại bên trong cánh cửa đó cả đêm, ôm nhau lảo đảo trên sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt, dùng cả một đêm dài để trút cạn nỗi lòng.
Nhưng sự thật không như cô nghĩ.
Dù cho Khổng Lê Diên có là một người phụ nữ vừa giòn tan lại vừa sâu sắc, thì nàng vẫn chưa bao giờ giỏi kể lể quá nhiều về mình cho người khác nghe.
Câu nói "em đẩy cửa vào, chị đau lòng cho em", cùng với lần tự thuật trước khi lên đường, và cả những giọt nước mắt sau đó đủ để thấm đẫm cả lục phủ ngũ tạng của Phó Đinh Lê... tất cả những điều đó đã là giới hạn của sự yếu đuối và bất lực mà Khổng Lê Diên có thể phơi bày.
Đêm đó không có quá nhiều lời nói.
Nhưng khi họ đã thu dọn xong xuôi, trở về với tư thế ôm ấp mộc mạc ban đầu.
Khổng Lê Diên rất tự nhiên vùi chóp mũi vào hõm vai cô, cặp xương bướm gầy gò của nàng gập lại như một đôi cánh, hằn lên những đường chỉ tay của cô.
Có một giây phút, nàng như sắp mọc ra đôi cánh mỏng manh ngay trong lòng bàn tay Phó Đinh Lê.
Cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ hy vọng Khổng Lê Diên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040990/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.