Trong suy nghĩ của Phó Đinh Lê, Khổng Lê Diên chưa bao giờ là một người giỏi tỏ bày lòng mình.
Vì thế, nàng luôn cho người ta một cảm giác thật mơ hồ.
Rất nhiều khi, dẫu nàng sừng sững ngay trước mặt, Phó Đinh Lê vẫn thấy khó lòng mà chạm tới, khó lòng mà nắm bắt.
Cho đến tận lúc này, khi người phụ nữ ấy một lần nữa trút bày những góc khuất muộn phiền trong quá khứ, cô mới hiểu rằng đó vốn không phải là điều nàng cố tình.
Chỉ là, chưa từng có ai thật lòng muốn lắng nghe nàng kể.
Chính khoảnh khắc này, Phó Đinh Lê đột nhiên thầm cảm ơn Khổng Vãn Nhạn và Khương Mạn, những người cô chưa từng gặp mặt. Cô tin một cách mãnh liệt rằng, chính hai người họ đã níu giữ Khổng Lê Diên ở lại, giữ nàng lại cho một Phó Đinh Lê vốn chưa từng quen biết.
Lúc ấy, Khổng Lê Diên đang kể cho cô nghe đoạn quá khứ này trên chiếc xe đang vun vút lao đi. Dàn âm thanh trên xe vẫn đang bật bài "Tears in Heaven", giai điệu da diết và mãnh liệt ấy như đang cổ vũ họ đương đầu với cả một California hoa lệ ngoài kia.
Nàng chỉ kể bằng vài câu chữ ngắn ngủi, giọng nói bình thản, buông lơi, chẳng pha lẫn chút cảm xúc dư thừa nào. Âm thanh ấy chìm lấp vào tiếng gió gào thét, rồi lại vỡ tan ra từng mảnh.
Giọng kể có phần mơ hồ, nhưng lại phác họa nên những tháng ngày xưa cũ đầy xót xa một cách rõ rệt.
Họ rời khỏi nhà nghỉ ven biển khi mặt trời vừa lặn. Mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040988/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.