Chóp mũi Phó Đinh Lê vùi vào xương quai xanh của Khổng Lê Diên, hàng mi mềm như nhung khẽ lướt qua cằm nàng, vòng tay từ dưới luồn lên ôm lấy bả vai nàng.
Xương sống cong lên, lòng bàn tay nâng đỡ lấy xương bướm của nàng.
Khổng Lê Diên lúc này, tựa như một chú chim non mới nở còn say ngủ trong vỏ trứng, lặng lẽ mà mỏi mệt ôm Phó Đinh Lê thật chặt.
Phó Đinh Lê đã nghĩ không chỉ một lần, cái ôm quyến luyến đến thế này, chỉ thuộc về riêng những người yêu nhau.
Chỉ cách một lớp da mỏng manh, xương cốt của cả hai đều lành lạnh, tựa như hai cái cây mọc quyện vào nhau, dẫu tháng năm trôi qua cũng không hề thay đổi.
"Em sẽ nhớ chị chứ?"
Là giọng của Khổng Lê Diên.
Lời nói ấy có tần số gần như hòa làm một với nhịp thở, khiến Phó Đinh Lê sinh ra ảo giác, như thể âm thanh của Khổng Lê Diên phát ra từ giữa tim phổi của chính mình, không qua một vật trung gian nào đó.
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm lam và lớp giấy dán cửa sổ bằng nhựa màu xanh lục, giống như băng xanh tan chảy quyện với một chút dầu xanh, trôi trên mí mắt, tạo thành một sắc xanh lam đậm đặc, mê hoặc.
Phó Đinh Lê khẽ cười. Lạ thật, Khổng Lê Diên thế mà cũng biết nói mớ.
Lại còn nói một câu mơ hồ đến vậy.
Làm sao cô có thể không nhớ nàng? Làm sao cô có thể quên được nàng?
Sao có thể quên được, họ đã ở bên vách núi, ở nơi chỉ cách cái chết tan xương nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040986/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.