"Em nhuộm tóc à, đẹp lắm."
Đó là câu đầu tiên Khổng Lê Diên cất tiếng.
Ngay sau đó, âm thanh đã bị cơn gió nuốt chửng, chỉ còn lại vài từ rời rạc. Vài giây sau, nàng lại nói ngay câu thứ hai:
"Mái tóc cũ của em cũng đã rất đẹp rồi."
Lúc ấy, họ đã ngồi trong chiếc xe cổ màu trắng rộng rãi, phía trước là con đường quốc lộ thênh thang, sáng lóa. Hơi thở mặn mòi của biển cả mềm mại trôi trong không khí, mang lại cảm giác như một cuộc bỏ trốn ngọt ngào.
Phó Đinh Lê ngả người vào ghế, tay phải từ từ giơ lên, vươn thật cao, cao đến mức cô có một ảo giác rằng mình có thể chạm tới cả tầng khí quyển.
Bàn tay khẽ chuyển, như hóa thành một thanh nhuyễn kiếm, rạch một đường dứt khoát vào không trung, ngược cơn gió lồng lộng mà vung lên, như thể muốn chém cả Thái Bình Dương thành trăm ngàn mảnh vỡ.
Nghe Khổng Lê Diên nói, Phó Đinh Lê có chút luyến tiếc thu tay về, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Khổng Lê Diên đang lái xe, mái tóc đen dài buông xõa lười biếng, bị gió thổi bay lượn trong không trung.
Trời rộng đường xa, nàng mặc một chiếc áo sơ mi caro đỏ-vàng kiểu Mỹ nhàu nhĩ, chân đi đôi bốt Martin màu nâu nhạt đã bạc phếch.
Ánh mặt trời vàng óng tựa phù du.
Ngón tay người phụ nữ kia vẫn còn vết sẹo mờ ảo, đang gõ nhẹ theo giai điệu phóng khoáng phát ra từ loa xe.
Vẫn là bài hát ấy, California Dreamin'.
Phó Đinh Lê cứ quang minh chính đại mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040983/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.