Thì ra một câu nói đơn giản như "lâu rồi không gặp" lại có thể trở nên cụ thể và hữu hình đến thế.
Là gương mặt ướt đẫm của Khổng Lê Diên, là chiếc áo sơ mi kẻ caro kiểu Mỹ màu xanh lục đã nhàu nhĩ trên người nàng, là đôi môi nhạt đi sắc hồng, là vùng cổ trắng xanh lờ mờ hiện ra những mạch máu, là mùi mưa trần tục, mùi cồn và hương hoa quế thoang thoảng... và cả câu nói hết sức bình thường kia, "cô gầy đi."
Người đứng trước mặt cô lúc này, và nữ minh tinh luôn xuất hiện trên khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Phó Đinh Lê vốn nghĩ rằng, lâu như vậy không gặp, cô và Khổng Lê Diên sẽ trở nên xa cách. Có lẽ cô sẽ nói một câu "lâu rồi không gặp", hoặc "sinh nhật vui vẻ", những lời lẽ vô cùng thích hợp cho hoàn cảnh này. Nhưng ngay khoảnh khắc lời nói chực trào ra khỏi miệng, Phó Đinh Lê lại vô cớ không muốn nói. Thế là cô chỉ thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước lên bậc thang, gọi tên nàng:
"Khổng Lê Diên."
Khổng Lê Diên hơi ngẩng cằm, dõi theo từng bước chân của Phó Đinh Lê đi lên. Ánh mắt nàng tựa như một tán ô ướt sũng, bên trong ẩn chứa những dòng cảm xúc đang trào dâng.
Phó Đinh Lê dừng lại ở ba bậc thang cuối cùng, một vị trí có thể nhìn thẳng vào Khổng Lê Diên đang ngồi dựa trước cửa.
"Công ty quản lý của cô không cho cô ăn cơm à?"
Ở một góc độ nào đó, câu nói này cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040978/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.