"Tuyết thật sự đang rơi sao?"Hàng mi trĩu nặng bỗng cảm nhận được một vật gì đó lạnh buốt rơi xuống, chậm rãi xuyên qua lớp da mỏng manh, thấm vào từng đầu dây thần kinh nhạy cảm.
Phó Đinh Lê mơ màng thốt lên một câu.
Bên tai liền vọng đến một tiếng cười khẽ, quyện theo thân nhiệt ấm áp, tựa như một đại dương lười biếng và tĩnh lặng, dịu dàng bao bọc lấy cô.
Cô gắng sức mở mắt ra.
Thì ra không phải tuyết. Phải rồi, họ vừa mới ở vùng hoang dã California, cô thầm nghĩ, chắc là tuyết giả mà Chúc Mộc Tử và Amanda mua, những sợi tơ trắng nhân tạo.
Mùa hè ở California làm sao có tuyết rơi được chứ? Phó Đinh Lê dần tỉnh táo lại. Vật ướt át trên mi mắt có chút sền sệt, che mờ phần lớn tầm nhìn của cô, khiến vạn vật trở nên hư ảo, mông lung.
Rồi nó lại nhẹ nhàng lướt qua mi mắt, kéo theo hàng mi mỏng manh của cô rung động.
Rõ ràng là lạnh, thế mà lại giống như một sợi ngòi nổ mỏng manh, lướt đến đâu là để lại vệt cháy bỏng rát đến đó.
Phó Đinh Lê thấy nhồn nhột.
Tầm mắt mông lung còn chưa kịp định hình, bàn tay đã uể oải giơ lên, cố tóm lấy sợi ngòi nổ kia vào lòng bàn tay.
Nhưng sợi ngòi nổ quá trơn tuột, cô không tài nào bắt được.
Thế là trong cơn mơ màng, bàn tay cô đuổi theo hướng lẩn trốn của nó.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng trôi chảy, nhuốm một sắc xanh uể oải, tựa như một bức tranh sơn dầu huyền ảo đã hòa lẫn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040963/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.