Đoàn tàu gầm rú lao tới, xé toạc đường hầm thời gian đầy biến động, vun vút lướt qua, biến quốc lộ vắng vẻ thành một hành lang khép kín trong chớp mắt.
Phó Đinh Lê ngả người dựa vào vách tường, duỗi thẳng đôi chân đang gác lên chân Khổng Lê Diên. Khổng Lê Diên siết chặt cổ tay cô, lòng bàn tay áp lên vết sẹo trên đốt ngón áp út của cô.
Nàng dùng một ánh mắt Phó Đinh Lê không sao hiểu được để nhìn mình.
Ánh sáng tù mù, Phó Đinh Lê bất giác ho khan một tiếng, rồi lại ngước mắt lên, xuyên qua đôi mắt đang đăm đăm nhìn mình của Khổng Lê Diên, cô thấy chính mình trong tấm gương của phòng thay đồ.
Sắc mặt tái nhợt, hàng mi rũ xuống một cách yếu ớt, mái tóc đen rối bời vương bên cổ, một dáng vẻ rách nát và túng quẫn, không còn chút gì của quá khứ.
Đến nỗi Phó Đinh Lê có chút hoảng hốt, sau câu hỏi mà Khổng Lê Diên vừa đặt ra, cô cứ hồi tưởng mãi:
Ở California khi đó, có yêu hay không? Nhớ lại California, cô chỉ cảm thấy câu nói "người có tình rồi sẽ về với nhau" quá mức lý tưởng hóa, không mấy phù hợp với thế giới đời thường bận rộn và đầy rẫy chênh lệch thân phận này.
Huống chi, cô và Khổng Lê Diên, từ bao giờ đã được coi là người có tình?
Vỏn vẹn ba ngày ba đêm, cho dù cô có quay đầu lại nói rằng lúc đó hình như mình đã thực sự yêu, thì cũng chẳng thích hợp chút nào.
Nhưng Phó Đinh Lê nhớ mang máng, mùa hè ở California năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040958/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.