Khi chiếc xe của Khổng Lê Diên dừng lại trên con phố quen thuộc, Phó Đinh Lê đã luống cuống đeo xong đôi găng tay, che đi vết sẹo không sâu không cạn, thậm chí còn không mấy rõ ràng trên tay mình.
Không phải cô cố chấp muốn chiếm món hời này, chỉ là cô cảm thấy đôi găng tay này thực sự không hợp với ông chú kia. Dù nó cũng chẳng hợp với cô, nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn đôi găng tay len cừu đắt tiền đến mức khiến cô áy náy kia.
Phó Đinh Lê quyết định sẽ nhận đôi găng tay này và trả lại đôi đang để ở phòng trọ.
Ít nhất thì, cô trước sau vẫn có thể coi đây là một cuộc trao đổi ngang giá, một bữa bánh trôi đổi lấy đôi găng tay hai mươi lăm tệ.
Phó Đinh Lê từng nghe người khác nói không chỉ một lần, rằng Khổng Lê Diên luôn hiểu rõ đạo lý có vay có trả, còn hiểu rõ hơn cả cô.
Khổng Lê Diên chắc chắn cũng muốn sòng phẳng hơn mình, phải không? Phó Đinh Lê thầm nghĩ.
"Đang nghĩ cách trả lại đôi găng tay cho tôi à?" Trên xe, Khổng Lê Diên đột nhiên nói trúng tim đen của Phó Đinh Lê. "Cái đôi mà tôi tặng cô trước mặt cả đoàn phim ấy."
Phó Đinh Lê có chút giật mình. "Sao cô biết?"
Khổng Lê Diên liếc cô một cái. "Chẳng có ai giống cô cả. Mắt cứ láo liên, mà tâm tư thì viết hết cả lên mặt."
"Rõ ràng vậy sao?" Phó Đinh Lê không nghĩ vậy.
Hồi mười chín, hai mươi, bạn bè xung quanh đều nói cô không giấu được chuyện gì, ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040946/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.