"Chân tôi tê, đứng không nổi."
Phó Đinh Lê trả lời một cách lạc đề, đến chính cô cũng không hiểu nổi mình.
Giống như những giọt nước mắt lăn dài trên má, kể từ lúc nhìn thấy Khổng Lê Diên, chúng hoàn toàn không thể kiểm soát, cứ thế tuôn rơi lã chã. Gió thổi qua, cuốn chúng bay đi khắp thế gian.
Nhưng cô không thể nào vừa khóc lóc sụt sùi, vừa quay sang nói với một người không liên quan như Khổng Lê Diên rằng: Tôi nhớ mẹ.
"Tôi nhớ mẹ."
Ít nhất thì, Phó Đinh Lê cũng đã lau khô nước mắt, đứng thẳng người dậy rồi mới nói ra câu đó. Cô cảm thấy mình đã rất chân thành.
Khổng Lê Diên dường như cũng mặc nhiên chấp nhận, nàng cười, tựa hồ đang cảm thán cảm xúc của Phó Đinh Lê sao mà vui buồn thất thường, lại quá đỗi tùy hứng. Nụ cười lần này có lẽ vì thế mà trông rõ ràng hơn mọi khi, giống như lớp bụi trên vách đá vừa bị một cơn gió thổi bay đi.
Rồi nàng liếc thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Phó Đinh Lê bị gió lạnh tạt vào đến đau rát. Nàng móc từ trong túi ra vài tờ khăn giấy nhàu nhĩ, đưa cho Phó Đinh Lê.
Phó Đinh Lê không khách sáo, cũng chẳng chê bai, nhận lấy rồi lau vội lên mặt mình.
Lau xong nước mắt, xì xong mũi.
Thứ còn lại là chóp mũi và vành mắt đỏ ửng, cùng một đôi mắt vẫn còn ngấn hơi nước.
Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.
Ẩm ướt, cô đơn. Nhưng tuyệt nhiên không tan vỡ, mà vĩnh viễn căng tràn sức sống.
Mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040944/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.