Nhưng có lẽ, đây chỉ là vì Phó Đinh Lê đã ngủ mê man.
Phó Đinh Lê mơ màng ngáp một cái, phát hiện Khổng Lê Diên đã thu lại vẻ mặt khó hiểu kia. Nàng tháo dây an toàn của cô ra, thờ ơ cười, rồi hỏi:
"Đường chỉ có mười phút, mà cô thật sự ngủ được sao?"
Nói rồi, Khổng Lê Diên đeo khẩu trang lên, che giấu hết thảy biểu cảm, như thể vẻ mặt vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Phó Đinh Lê hoang mang hỏi.
Động tác tháo dây an toàn của Khổng Lê Diên khựng lại một chút. "Mười lăm phút đi, không lâu lắm."
Đoạn đường chỉ mất mười phút, vậy mà cô lại ngủ suốt mười lăm phút. Nói cách khác, năm phút trước khi xe đến nơi, cô vẫn đang say ngủ và trong năm phút ấy, Khổng Lê Diên không hề đánh thức cô.
Vậy chẳng lẽ... suốt khoảng thời gian đó, nàng vẫn luôn nhìn cô hay sao? Không đợi Phó Đinh Lê nghĩ thông suốt, Khổng Lê Diên đã xuống xe.
Phó Đinh Lê hoàn hồn, gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, theo nàng xuống xe, bước vào cửa hàng hamburger ven đường.
Đã về khuya, gió điều hòa ào ạt xua tan cái lạnh của màn đêm, trong tiệm chỉ còn lác đác vài nhân viên và khách hàng. Gọi món xong, họ tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Một phần hamburger: burger bò phô mai, nửa phần gà viên, nửa phần khoai tây chiên, và một ly sữa tươi.
"Tôi hỏi rồi, Coca bây giờ chỉ có loại có đá, cô không uống được." Ngồi xuống rồi, Khổng Lê Diên mới cởi chiếc áo phao đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040941/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.