Cho tôi 30 triệu, tôi đảm bảo sẽ không hé nửa lời về mùa hè ở Cali, sẽ xóa sạch những tấm ảnh mà cô để lại.
Nếu Phó Đinh Lê đủ trơ tráo, với hoàn cảnh hiện tại, cô hình như hoàn toàn có thể thốt ra những lời như vậy. Nhưng cô lại không phải loại người mặt dày đến thế. Trừ phi, cô thực sự không còn chút liêm sỉ nào nữa.
Gạt đi cái ý niệm hỗn loạn ấy, Phó Đinh Lê nhận ra: mình lại đang ngồi cùng người phụ nữ này trong xe.
Một chiếc G-Wagon thuần đen, nội liễm, trầm mặc... Khi được Khổng Lê Diên từ từ lái tới, nó như mang theo một thứ cảm xúc hoang dại và phi lý, hoặc có lẽ, chỉ đơn thuần là hoang vu.
Khổng Lê Diên đang đưa cô về.
Cơn mưa bụi ẩm ướt tựa như một tấm màn nhung mờ ảo, trườn bò lên tấm kính chắn gió, tạo nên một lớp sương mù đặc quánh, khiến những ngọn đèn đường vàng lục bên ngoài nhòe đi thành những vầng sáng tròn trịa và mê hoặc.
"Phó Đinh Lê."
Ba chữ ấy vang lên bình thản và khinh mạn, hòa lẫn vào tiếng cần gạt nước lách tách. Thế nên Phó Đinh Lê đã không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi cần gạt nước quét sạch tấm kính, quang cảnh rạng đông của thành phố bỗng chốc hiện ra rõ nét.
Cô hoàn hồn, ánh mắt từ chiếc cần gạt nước đang chuyển động, dời sang người phụ nữ bên cạnh.
Khổng Lê Diên đang lái xe, gò má nàng ẩn hiện trong ánh sáng vàng rực bên ngoài, chiếc cổ trắng đến gần như trong suốt lộ ra những đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040936/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.