Mỗi lần hôn Khổng Lê Diên, Phó Đinh Lê đều cảm thấy, nàng xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Một tác phẩm đủ để được ví như trận bão tuyết điên cuồng và dữ dội, bất ngờ đổ ập xuống một vùng đất chưa bao giờ biết đến mùa đông.
Để rồi từ đó, khuấy đảo tất cả đến long trời lở đất.
"Không phải cậu thích Khổng Lê Diên đến sắp điên rồi sao?"
Giọng một cô gái lạ vang lên, xuyên qua cả tiếng rít của đoàn tàu điện ngầm, "Sao bây giờ Khổng Lê Diên khó khăn lắm mới đến Thượng Hải đóng phim, mà cậu lại không đi ngắm người thật một lần..."
Một giọng nữ khác đáp lời, "Còn không phải tại lão sếp chó má không cho nghỉ hay sao!"
Cuộc trò chuyện vụn vặt xen lẫn chút oán hờn lọt vào màng nhĩ. Nghe được một nửa, Phó Đinh Lê đeo tai nghe vào, tiếng ồn ào lập tức trở nên xa xăm. Cô lơ đãng bám vào chiếc tay nắm, cả người chìm trong cơn mê màng.
Cơn cảm mạo khiến cô chẳng khác nào một con cá ươn, bị treo lơ lửng trên chiếc tay nắm lạnh băng của tàu điện ngầm, cố gắng hít thở thứ dưỡng khí chẳng mấy trong lành giữa đám đông chen chúc.
"Cạch" một tiếng, có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống gần đấy.
Phó Đinh Lê cúi đầu, là một cuốn tạp chí còn mới tinh. Người phụ nữ trên trang bìa có mái tóc đen gợn sóng như rong biển, đôi hoa tai ngọc trai trắng nền nã. Gương mặt đậm nét trời sinh của nàng được ánh sáng xanh lam chiếu vào, tạo nên một vẻ đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040932/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.