Cô Vương ở lại nhà trọ hai đêm, trả phòng vào một ngày thu trời trong xanh hiếm hoi. Trước khi đi, cô còn nhờ dì nấu cơm chụp hình cho mình và Tống Dĩ Lạc, một tấm giữ cho mình, tấm còn lại đưa cho Tống Dĩ Lạc bảo để làm kỷ niệm về vị khách đầu tiên.
Tống Dĩ Lạc nghe vậy thì tất nhiên sẽ vui vẻ nhận. Cậu còn hỏi thêm về hành trình tiếp theo, nhưng cô Vương chỉ cười đáp rằng tới đâu hay tới đó, không tìm thấy mùa xuân thứ hai thì không về Bắc Kinh. Tống Dĩ Lạc cười ha ha, nhưng vẫn thật lòng chúc cô gái hạnh phúc.
“Hay là anh Tống suy nghĩ thử đi?” Cô Vương kéo vali của mình, ngoảnh đầu ngược hướng nắng, cười với Tống Dĩ Lạc.
Khi ấy Tống Dĩ Lạc đã trả lời thế nào? Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, lát sau thì lắc đầu, cảm ơn vì đã ưu ái.
Việc kinh doanh nhà trọ của Tống Dĩ Lạc dần đi vào quỹ đạo khi mùa du lịch đến, khi đông, cả căn nhà tổng cộng 8 phòng đều đầy người. Cậu học theo Thẩm Vân Hoài bày một cái giỏ ở khu vực chung, ban đầu chỉ để một ít kẹo. Sau đó Thẩm Vân Hoài thường tiện tay mang đến đồ ăn vặt và khoai tây chiên, dần dần, cái giỏ được nhồi đầy ắp.
Càng về sau, phòng ở cung không đủ cầu, Tống Dĩ Lạc bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến việc ra ngoài thuê phòng cho chính mình. Quanh khu du lịch là vùng đất vàng, giá thuê mỗi tháng trong các khu chung cư đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-doi-thuong/2558042/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.