Lúc tỉnh dậy, cậu ta đã nằm trên đất, cả mặt ướt đẫm mồ hôi, đã thế còn cau lại trông vô cùng đau đớn.
“Âu Dương! Làm sao thế?!” Tôi sợ hết hồn leo vội xuống.
“Không thở được… nóng quá…” Cậu ta thều thào nói.
Hả? Có khi nào là bị bệnh không?
“Rốt cuộc cậu bị sao hả? Nói rõ cái coi!” Tôi nóng nảy nói.
“Chân đau… không nhúc nhích được…”
Vừa cúi đầu đã thấy chân trái cậu ta be bét máu. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tính băng bó cho cậu ta, nhưng tôi chợt nhớ ra, theo như cậu ta nói, đồ vật trong phòng tôi đối với cậu ta đều là không khí.
“Rốt cuộc là sao vậy?! Sao cậu thành ra thế này?!”
Cậu ta không trả lời, chỉ đau đớn co người hơn mà thôi, luôn miệng nói. “Nóng quá, nóng quá, thở không được, không thể thở được…”
Nghe rõ.
Mọi thứ phóng vọt qua đầu một lần.
Nóng quá.
Không thở được.
Bị thương.
Trong đầu một ý tưởng chợt lóe, đồng thời cũng đem trái tim giam vào hầm băng.
Là hỏa hoạn.
Vừa nghĩ tới đây, tôi như nhìn thấy, tại phía ngoài xa ngàn dặm, hình ảnh Âu Dương Dực lẻ loi nằm ở trong phòng, chân bị thương, chung quanh đều là ngọn lửa hừng hực, khói dầy đặc cuộn khói, giam cầm tù nhân ở bên trong, cậu ta hiện đang nằm trên sàn, bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng.
Không được, tôi phải cứu cậu ta.
Không chút do dự, tôi cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho cậu ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-day-nha/2552184/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.