Chương trước
Chương sau
Hạ Văn trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khó tin chỉ chỉ nói: "Anh đưa đồ đến nhà tôi rồi?"

"Anh đi qua nhà tôi rồi?"

Đường Thịnh mặt không đổi sắc nhướng mày: "Ừm."

Hạ Văn: "......"

Cô nghẹn lời, bị câu này làm cho kinh ngạc.

Im lặng một hồi, Hạ Văn không thể nhịn được hỏi: "Sao anh có thể đến nhà tôi chứ?"

Người đàn ông này cũng quá đáng rồi, nhà cô có gì hay mà đi, đã đem đến rồi còn không biết trực tiếp đưa cho cô sao.

Đường Thịnh nhướng mày, ngừng lại hỏi: "Không thể đưa đến nhà em sao?"

Anh vẻ mặt ủy khuất.

Hạ Văn bị vẻ mặt này của anh làm cho nghẹn lại, những lời muốn mắng người đến bên miệng, lại đột nhiên phải nuốt trở về, nếu như mắng người hình như cũng có chút không đúng lắm, tuy rằng Đường Thịnh không biết đang cất giấu tâm tư gì, thậm chí còn tự mình đưa đến đây.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ cảm động đến khóc lóc chảy nước mũi, chỉ là đối với Hạ Văn mà nói, cô sẽ cảm thấy rất bối rối.

Nói không ra tại sao, chỉ cảm thấy không thích ứng, không thoải mái. Không phải không thích Đường Thịnh mà là....

Hạ Văn sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mím môi nhìn về phía Đường Thịnh: "Không sao, tôi phải về trước rồi, cảm ơn Đường tổng đưa qua giúp tôi." Cô mỉm cười nói: "Đường tổng nếu như không có chuyện gì, tôi trở về trước đây."

"Tôi còn chưa ăn cơm."

"Cái gì?"

Đường Thịnh ánh mắt sâu kín nhìn cô, đột nhiên nói một câu: "Tôi nói tôi còn chưa ăn cơm."

Hạ Văn: "......"

Cô nghe thấy được ngữ khí tủi thân của người đàn ông, bất đắc dĩ hỏi: "Vậy Đường tổng muốn ăn cái gì, ở gần đây có một tiệm mì thịt bò không tệ."

Đường Thịnh mỉm cười, nhướng mày cười lên: "Vậy ăn thứ em giới thiệu đi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chính là như vậy, Hạ văn bị ép buộc, không hiểu tại sao lại đi với Đường Thịnh đến tiệm mì thịt bò ở gần đó.

Hai người tiến vào, đã rất lâu Hạ Văn không đến nơi này ăn mì thịt bò rồi, nhưng bà chủ vẫn nhận ra cô, cười cười chào hỏi với cô: "Lâu không đến rồi."

Hạ Văn cười, cong môi: "Vâng ạ, cho một bát mì thịt bò đi ạ."

Suy nghĩ một lát, cô liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh: "Bát lớn ạ."

"Được." Bà chủ liếc nhìn người đi theo ở phía sau cô, mỉm cười nói: "Bạn trai?"

"Không phải." Hạ Văn không chút do dự phủ định, mỉm cười nói: "Một người bạn ạ."

Vẻ mặt của bà chủ là bộ dáng tôi hiểu rồi, đi làm mì cho cô.

Thời gian này trong tiệm mì có không ít người, hai người ngồi đối diện nhau, Hạ Văn cúi đầu nhìn điện thoại, Đường Thịnh cũng không vội nói chuyện với cô, hai người cứ ngồi đối diện như vậy không nói gì, qua một lát bà chủ bưng bát mì thịt bò lên, Đường Thịnh nâng mắt liếc nhìn cô: "Không ăn sao?"

"Không ăn." Hạ Văn nói một câu: "Tôi không phải rất đói."

Đường Thịnh hiểu rõ gật đầu, mỉm cười: "Tôi nếm thử."

Anh cúi đầu ăn một miếng, tiệm mì bò ở đây thật sự cũng không tệ, mùi vị cũng khá ngon, trọng điểm là đủ nguyên liệu, Đường Thịnh cúi đầu cười, nói chuyện với cô: "Em với bà chủ rất quen thuộc?"

Hạ Văn kinh ngạc nửa ngày, nói ra một câu: "Đã mở hơn mười năm, anh nói xem."

Lúc cô còn đi học sẽ đến nơi này ăn sáng gì đó, thường là ăn một bát mì xong mới không nhanh không chậm đi đến trường, thường xuyên bị trễ học vân vân, khi học cấp ba luôn luôn đi trễ, lúc đó bắt gặp Chu Túy Túy đang trèo tường, khi đó cô ấy nhưng là học sinh giỏi ở trong trường, Hạ Văn không ngờ rằng học sinh ưu tú như vậy cũng trèo tường, sau khi kinh ngạc một lát liền bắt đầu không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy trong ngoài bất nhất, ở trước mặt thầy cô là bảo bối ngoan, còn không phải leo tường trốn học giống như cô sao, tóm lại rất phản nghịch.

Có điều về sau hai người từ nhìn không thuận mắt bắt đầu càng ngày càng tốt.

Lại sau này đại học yêu đương, quan hệ của cô với Chu Túy Túy luôn giữ duy trì, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện năm đó lúc muốn kết hôn, kì thật Chu Túy Túy từng khuyên cô, nói tiếp tục suy nghĩ một chút, không nên gấp gáp như vậy. Nhưng lúc đó Hạ Văn chỉ cắm đầu trong biển tình yêu, lời của ai cũng không nghe lọt, cứ như vậy mà kết hôn.

Hình như người có thông minh cũng đều sẽ như vậy, phụ nữ chỉ cần vừa gặp phải tình yêu, liền mất đi lý trí.

Nghĩ vậy, cô bất đắc dĩ cười.

Đường Thịnh chăm chú nhìn thẳng vào cô, sau khi nhìn thấy thương cảm trong đáy mắt cô, cố ý chuyển chủ đề: "Mở rất lâu sao?"

"Ừm."

Hạ Văn lười biếng đáp lại.

"Cũng không tệ."

Hai người tôi một câu anh một câu nói chuyện, cho đến Đường Thịnh ăn xong, Hạ Văn chủ động trả tiền, ngăn cản khả năng trả tiền của Đường Thịnh.

Đường Thịnh nhìn vậy, ngược lại cũng không tiếp tục ngăn cản.

Một bát mì thịt bò cũng không tốn bao nhiêu.

"Vậy tôi về nhà đây." Hạ Văn chỉ chỉ nói, nâng mắt nghiêm túc nhìn về phía anh: "Cảm ơn Đường tổng tự mình chạy đến một chuyến."

Đường Thịnh nhìn cô, hai tay đút túi đứng ở đối diện cô im lặng hồi lâu, nói một câu: "Hạ Văn, không ngại cân nhắc một chút?"

Hạ Văn ngây ra: "Cân nhắc cái gì?"

Đường Thịnh cong môi cười, không chút khách khí: "Tôi."

Anh nói: "Tôi muốn em nghiêm túc suy nghĩ về tôi một chút." Anh nhướng mày nói: "Những lời từ chối đã nói rất nhiều lần, không cần tiếp tục lấy ra thuyết phục tôi, không có tác dụng."

Anh nói: "Tôi có hứng thú với em, không phải chơi đùa, em có thể cân nhắc một chút rồi cho tôi đáp án, tôi cũng không gấp gáp."

Hạ Văn không lên tiếng, thật Đường Thịnh thể hiện rất rõ ràng, chỉ có điều bản thân cô đều luôn muốn trốn chạy, không muốn thừa nhận chuyện này mà thôi. Cô luôn cảm thấy không thể nào, không có khả năng, nhưng khi Đường Thịnh thật sự nói trắng ra, cô lại không thể không tin tưởng.

Im lặng hồi lâu, Hạ Văn vẫn muốn từ chối: "Chúng ta không.... "

"Vậy em nói thử em thích hợp với ai?" Đường Thịnh không chút khách khí nói: "Không có ai với ai trời sinh đã thích hợp cả."

Anh cúi đầu đối mắt với cô, cười tươi rói nói: "Tôi đang nghiêm túc, cũng hi vọng em có thể nghiêm túc cân nhắc một chút."

Sau khi về nhà, mẹ Hạ xúc động chạy đến trước mặt Hạ Văn, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

"Văn Văn à."

Hạ Văn bất đắc dĩ liếc nhìn mẹ cô: "Mẹ, đừng hỏi cái gì được không, tạm thời con không muốn nói cái gì hết."

Mẹ Hạ sửng sốt, đối mắt liếc nhìn ba Hạ đang ngồi ở trên sô pha, gật đầu nói: "Được được, mẹ không hỏi, con mệt không, hay là đi nghỉ ngơi một lát trước đi."

Hạ Văn dạ một tiếng, nhìn xung quanh một vòng hỏi: "Đồ Đường Thịnh cầm đến đâu ạ?"

"Ở trong phòng của con." Mẹ Hạ cười nói: "Mẹ cầm đem đến phòng con rồi."

"Vâng."

Hạ Văn liếc nhìn hai người, ngừng lại một lát, vẫn trực tiếp lên lầu.

Trải qua vết xe đổ của người trước, lúc này ba mẹ Hạ cũng hiểu rõ ràng, không tiếp tục cường thế như vậy, Hạ Văn cũng như vậy, sẽ không quá mức bướng bỉnh. Tóm lại sau khi có kinh nghiệm, mọi người đều đang cố gắng thay đổi, trở nên tốt hơn.

Sau khi trở về phòng, Hạ Văn nhìn đồ đặt ở trong phòng ngừng một lát, mới đi qua bên đó.

Đồ Đường Thịnh mua về cho cô, đều là mùi vị mà cô thích ăn, không biết người đó biết được từ chỗ nào, nhưng không thể không nói, tấm lòng này thật sự chu toàn. Hạ Văn có cảm động, cũng có cảm giác kiểu đàn ông đó thật sự đáng tin cậy.

Chỉ có điều trước mắt mà nói, cô thật sự không quá muốn tìm một người yêu đương.

Hạ Văn nhìn chằm chằm đống đồ một hồi lâu, trực tiếp gọi điện qua cho Chu Túy Túy, bình thường lúc có việc nghĩ không thông, hai người đều họp lại cùng nhau giải quyết, lúc cô nghĩ không thông Chu Túy Túy khuyên bảo, lúc Chu Túy Túy nghĩ không thông cô khuyên bảo, hai người đều thay phiên như vậy.

"A lô." Chu Túy Túy bật cười thành tiếng: "Cậu nói, vừa nãy sao đột nhiên cúp điện thoại của mình."

Hạ Văn dở khóc dở cười, nói một câu: "Đường Thịnh đến tìm mình."

Nghe vậy, Chu Túy Túy ngây ra, có chút nghi hoặc, nhưng lại cảm thấy rất bình thường, cô ừ hử một tiếng: "Sau đó thì sao, hai người đã nói gì?"

Hạ Văn nghẹn lời, nói lại những lời của Đường Thịnh cho Chu Túy Túy.

Sau khi nghe xong, Chu Túy Túy im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Kỳ thật mình cảm thấy Đường tổng nói rất đúng." Cô ấy nói: "Cậu muốn kiên định nửa đời sau cũng không tìm đối tượng nữa, hay là nói chỉ tạm thời không muốn tìm?"

Cô ấy nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình, cười cười nói: "Mình biết cậu rất đau lòng, nhưng người luôn có thể thoát khỏi được, hơn nữa mình thấy Đường tổng cũng không giống loại người chơi đùa, đừng nói với mình cậu đã từng kết hôn, rất nhiều người còn chia tay rồi cơ, đây không phải giống nhau sao? Có gì ghê gớm, phụ nữ từng ly hôn liền không xứng có tình yêu sao, nói bừa."

Chu Túy Túy lảm nhảm nói: "Cậu có thể nghiêm túc cân nhắc Đường Thịnh một chút, không nói phải lập tức chấp nhận, chí ít cho người ta một cơ hội, đối đãi công bằng, cậu không thể bởi vì người ta là Đường Thịnh liền có thành kiến nha, có phải cậu ghét người giàu không?"

Hạ Văn nghẹn lời, rất cạn lời: "Cậu nhìn mình giống người ghét người giàu không?"

Chu Túy Túy ha ha cười lớn: "Đương nhiên không phải, cho nên nghiêm túc cân nhắc một chút, trước tiên làm bạn bè, ngày nào đó rung động rồi, có cảm giác rồi, muốn nghiêm túc phát triển, có thể bắt đầu, dù sao Đường Thịnh cũng không có đối tượng gì đó, chỉ bắt đầu từ bạn bè không phải rất tốt sao? Lại nói lỡ đâu sau khi anh ta tiếp xúc với cậu một khoảng thời gian không thích cậu nữa, vậy không phải vừa vặn hợp ý cậu sao?"

Hạ Văn: "......"

Cô cạn lời trợn mắt trắng, lầu bầu nói: "Cậu nói như vậy giống lời của người nói sao?"

Chu Túy Túy cười: "Vậy không phải cậu muốn cách xa người ta sao?"

Hạ Văn: "Mình tiếp tục cân nhắc một chút."

"Ừm ừm." Chu Túy Túy mỉm cười đề nghị: "Cho bản thân một cơ hội cũng cho người khác một cơ hội."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Văn trầm tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên do.

Chờ sau khi tắm xong, cô thật sự nhịn không được, gửi tin nhắn qua cho Đường Thịnh: Anh thích tôi ở chỗ nào? 

Nói thật, đây mới là nguyên nhân cô không muốn nói ra.

Cô không dám tin một người đàn ông ưu tú như Đường Thịnh, sẽ thích bản thân dễ dàng như vậy, nhưng mà Hạ Văn lại không tìm được manh mối lúc trước cô với Đường Thịnh từng có liên hệ gì, cho nên việc này cô vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút.

Tại sao.

Đường Thịnh bên kia không biết đang bận cái gì, một hồi lâu cũng không gửi tin lại.

Hạ Văn cũng không gấp gáp, im lặng ở trong phòng xé đồ ăn vặt mà ăn, chờ đến lúc hơn mười một giờ đêm, mới nhận được tin trả lời của Đường Thịnh.

Nói không rõ ràng.

Hạ Văn: Hả?

Đường Thịnh cúi đầu cười, trả lời cô: Việc tình cảm rất khó nói rõ, quên mất hôm nào liền nhớ nhung rồi.

Lời này quả thật là chí mạng.

Hạ Văn sau khi nhìn câu này hồi lâu, mới duỗi tay vỗ má mình, cố gắng hạ thấp nhiệt độ đang tăng cao xuống một chút, lúc này không nhanh không chậm trả lời: Ồ, vậy cứ như vậy đi.

Đường Thịnh:.....

Hạ Văn: Tôi cân nhắc xong rồi, thuận theo tự nhiên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.