Đến gần sáng, đứa bé đã được cứu chữa, nhưng vì điều kiện bên này có hạn, hô hấp của đứa bé hơi ổn định một chút liền được đưa đi.
Chu Túy Túy và Lục Gia Tu ở lại giúp đỡ mấy đứa nhỏ bị thương còn lại, vì mưa vẫn luôn không ngừng, một lát không phải nơi này có vấn đề thì nơi khác, tóm lại mọi người căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi.
Những quân nhân bận rộn một ngày một đêm, ngâm trong nước, tay chân đều sưng vù, nhưng vẫn không ngừng tìm người như cũ, bọn họ muốn tìm được hết người gặp nạn trong thời gian nhanh nhất, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ sẽ không từ bỏ.
Đây là tín niệm của mọi người.
Lục Gia Tu nhìn Chu Túy Túy, muốn khuyên cô đi nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ tính cách bướng bỉnh giống Thẩm Nam kia của cô, hình như cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể giúp đỡ nhiều hơn một chút.
Đến rạng sáng 5h, thế mưa cuối cùng cũng giảm đi một chút, cũng dần có ánh sáng xuất hiện. Toàn thân Chu Túy Túy ướt sũng, buổi tối chạy tới chạy lui, không hề lo lắng cho chính mình chút nào.
Chu Túy Túy nhìn đứa bé run bần bật trong lồng ngực, đau lòng không thôi.
"Bây giờ đỡ hơn chút nào không?" Chu Túy Túy nghĩ, nhìn về phía Lục Gia Tu: "Lục tổng, những vật phẩm cung cấp cho mọi người bao giờ mới đến?"
Chu Túy Túy nhỏ giọng: "Rất nhiều ướt đều bị ướt, tôi lo lắng cứ như vậy, mọi người đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-cua-anh/1707375/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.