Phản ứng này của mẹ Thẩm, làm cho Chu Túy Túy có chút ngốc.
Chu Túy Túy theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nam, Thẩm Nam nhướng mày, cho cô ánh mắt chính mình cũng không hiểu lắm.
Chu Túy Túy nhìn mẹ Thẩm tức muốn hộc máu, đột nhiên có chút muốn cười. Vốn dĩ cô cũng tức giống như mẹ Thẩm, nhưng bây giờ thấy mẹ Thẩm đáng yêu như vậy, thật đúng là hơi muốn cười.
Mẹ Thẩm thật sự là người bênh vực người nhà, bênh vực một cách mù quáng.
Mẹ Thẩm cắn răng, nhìn về phía Chu Túy Túy, "Con ngồi đi, mẹ đi gọi điện cho người ta."
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam, Thẩm Nam vội vàng giữ người lại, thấp giọng nói: "Mẹ, bình tĩnh chút, mẹ gọi điện cho ai chứ?"
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn anh: "Sao mẹ bình tĩnh được? Bây giờ giáo dưỡng của con người sao thấp kém như vậy chứ? Nhà nước nên cho họ học thêm mấy lớp tư tưởng đảng mới được! Mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì không biết."
Bà lại lẩm bẩm: "Nếu như không có quân nhân tụi con, bọn họ được sống những ngày bình an chắc?"
Bà hừ lạnh một tiếng: "Đều là mấy người kiến thức thiển cận."
Thẩm Nam: "....."
Anh sờ sờ chóp mũi, buồn cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận đã." Anh nghĩ nghĩ, nói: "Người khác nói thế nào tụi con không quản được, quan trọng nhất bây giờ không phải là mẹ nên vào bếp xem đồ ăn mẹ đang nấu sao, hình như bị cháy rồi."
"Nha!" Mẹ Thẩm nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-cua-anh/1707365/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.