Môi đỏ rời tiêu trắng, lông mi nhẹ chớp, con ngươi như nước ngước nhìn Trương Nguyên đang đứng trước giường, cô hỏi:
- Tướng công còn muốn nghe nữa không?
Trương Nguyên thấy bờ môi ẩm ướt của Vương Vi, trong lòng xúc động, liền đưa tay lau đi, môi mềm và tay chạm nhau, thầm nghĩ nếu làm thế thì không biết tiêu hồn đến mức nào nữa. Hắn nói:
- Đợi gối đầu hẵng thưởng thức.
Vương Vi nghiêng đầu, gò má cọ nhẹ vào tay Trương Nguyên, mắt đẹp mi nghiêng vô cùng kiều mị, khẽ gọi một tiếng:
- Tướng công.
Vừa ngượng vừa giận, âm thanh thỏ thẻ, ngay cả tiêu sứ cũng không hay đến thế.
Trương Nguyên nắm lấy tay Vương Vi, cầm đèn lưu ly vào phòng ngủ bên cạnh. Thấy ánh trăng len vào rọi sáng bên giường, hắn liền thổi tắt đèn. Hai người ở trên giường phẩm vị độc nhãn tiêu, gảy đàn khuyết dây, lạc tuyệt chốn khuê phòng khó mà tả xiết. Vương Vi bảy tuổi được kẻ dưỡng sấu mã (kinh doanh xác thịt) Dương Châu nhận nuôi, học cầm kỳ thư họa, đánh cờ song lục,lau quân bài, ăn mặc trang điểm, tư thế ngồi nằm. Đến mười một mười hai tuổi, dựa theo “Như ý quân truyện” và “Ngọc phòng bí quyết” mà học phong tình trên gối, mưa dầm thấm lâu, cô am hiểu cơ man tình thú trên giường. Giờ đây nằm trong lòng người thương, hiển nhiên mị thái lộ rõ, phong tình vạn phần khiến Trương Nguyên vừa lòng đẹp ý. Vui vẻ như lên tiên hồi lâu, phòng ngủ mới được trả về sự tĩnh mịch, ánh trăng mới đầu còn chiếu trên đầu giường giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933342/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.