Chương trước
Chương sau
Trương Đại nghe Hoàng Tôn Tố nói rất có lý, gật đầu nói:
- Thật đúng là khó cả đôi đường, nhưng bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha cho hai tên Đổng, Uông này được, loại lời đồn này ảnh hưởng rất xấu đối với danh dự của Hàn Xã chúng ta, chỉ có nghiêm trị hai người bọn chúng mới có thể lấy lại sự trong sạch cho chúng ta.
Mắt nhìn Trương Nguyên, xem Trương Nguyên quyết định thế nào?

Hai hàng lông mày của Trương Nguyên bất giác nhăn lại, nói:
- Đệ cảm thấy Uông Nhữ Khiêm đang thử chúng ta, nếu chúng ta tham tiền, y sẽ nhịn đau dứt bỏ vạn lượng bạc trắng, nhưng như vậy ta với Hàn Xã đồng nhân sẽ khó tránh khỏi lục đục nội bộ, y cùng với Đổng thị lại từ đó làm rối lại tạo lời đồn cũng chưa biết chừng, loại người gian thương này sợ không dễ dàng khuất phục như vậy.

Hoàng Tôn Tố mỉm cười nói:
- Giới Tử lo lắng rất đúng, tiền bạc à, có thể bỏ lệnh giới nghiêm, làm cho miệng phải mở, nguy có thể làm cho an, tử có thể làm cho sinh, đắt có thể làm cho rẻ, sinh có thể làm cho tử, đấu tranh mà không có tiền thì không thắng, oán thù phi tiền bất giải, có thể làm cho bằng hữu tốt phản bội, có thể khiến lời nói của kẻ thù vui vẻ. Uông Nhữ Khiêm đưa tới một vạn lượng, muốn xem Trương Xã Thủ xử trí như thế nào?

Trương Nguyên cười lạnh nói:
- Y đưa ta tiền, muốn ta không truy cứu, đến lúc đó y lại muốn truy cứu ta.

Trương Đại hỏi:
- Chúng ta nên ứng đối như thế nào?

Trương Nguyên ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Bạc này ta muốn nhận, đưa tới cửa sao có thể không nhận được.
Lúc này dưới cái nhìn chăm chú của Trương Đại và Hoàng Tôn Tố, Trương Nguyên viết hai tấm thiếp.

Trương Đại nhìn hai tấm thiếp này, cười ha ha, nói:
- Tốt lắm, chính là như vậy, khiến Uông Nhữ Khiêm tiền mất tật mang.

Hoàng Tôn Tố vê râu cười:
- Xử trí như vậy vừa thỏa đáng, lại cố ý lấy Bất Hệ Viên mê hoặc Uông Nhữ Khiêm, Uông Nhữ Khiêm nhất định phải ngậm bồ hòn rồi.

Trương Nguyên lập tức ra lệnh cho Tiết Đồng đem một tấm thiếp vô danh vô khoản trong số đó mang ra ngoài Dũng Kim Môn đưa cho mỹ phụ Từ An Sinh, Tiết Đồng chạy đi, tới Dũng Kim Môn, chạy một mạch đến bên Tây Hồ, trên thuyền mỹ phụ Từ An Sinh đã sớm trông thấy Tiết Đồng, đi lên mũi thuyền vẫy vẫy nói:
- Tiểu Đồng, lên đi.

Tiết Đồng nhảy lên thuyền, đem tấm thiếp giao cho Từ An Sinh, mỹ phụ này giương thiếp nhìn nhìn, khẽ mỉm cười. Lệnh chèo thuyền đi, Tiết Đồng nói:
- Từ cô cô muốn đi đâu vậy, ta còn phải trở về đáp lời Giới Tử tướng công nữa.

Mỹ phụ nói:
- Ta cũng đáp lời người khác, đợi ta đáp lời rồi, cho ngươi lên bờ đáp lời.
Kéo Tiết Đồng vào trong khoang thuyền, sai thị nữ lấy kẹo cho Tiết Đồng ăn, hỏi Tiết Đồng nói:
- Tiểu Đồng, Trương Nguyên Trương công tử kia thích Vi Cô nhà ngươi sao?

Tiết Đồng khá tham ăn. Đứa trẻ nhỏ mà sức ăn kinh người. Tay trái bánh bí đỏ, tay phải bánh gạo hương, ăn kinh khủng. Nhồi vào miệng, hàm hồ nói:
- Thích, rất thích ý chứ.

Mỹ phụ cười nói:
- Thích kiểu gì. Ngươi nói cho ta coi.

Tiết Đồng lại đút một miếng bánh Tây Dương vào miệng, đáp:
- Vi Cô nhà ta không ở sông Tần Hoài, tới đây không phải là vì thích Giới Tử tướng công sao.

Mỹ phụ ngồi lên trên ghế, kéo Tiết Đồng qua, váy tám lớp mở ra, dưới váy hai chân dạng ra, lại đem Tiết Đồng kẹp ở giữa hai chân, cười dài nói:
- Vậy là Vi Cô nhà ngươi tự đưa mình tới cửa, hoàn toàn không nói được Trương công tử thích Vi Cô nhà ngươi bao nhiêu.

Tiết Đồng mặt đỏ lên. Biện bạch nói:
- Cũng thích đấy, rất thích.
Nói xong, hai tay lập tức liền đẩy chân mỹ phụ này ra, nhảy qua một bên, cảnh giác trừng mắt nhìn mỹ phụ này, thầm nghĩ: "Khó trách Vi Cô nói Từ An Sinh này thích dụ dỗ người, ngay cả tiểu hài tử ta cũng muốn câu. Tiết Đồng ta là người tùy tiện vậy ư, hừ!”

Mỹ phụ "Ai ôi!!!" một tiếng, xoa bắp chân, mắt trợn trắng nói:
- Ngươi dùng sức như vậy làm gì, làm đau ta.
Xoa nhẹ chân vài cái. Nhặt một viên kẹo hạt thông đặt ở miệng, nheo mắt hoa đào. Hỏi:
- Vi Cô nhà ngươi búi tóc lên rồi sao?

Tiết Đồng nhảy qua lấy một cái bánh mận rồi lui về, mau lẹ như gió, đáp:
- Vi Cô búi tóc rồi, thế thì sao?

Mỹ phụ Từ An Sinh cười, nói:
- Vương Vi thủ thân đã nhiều năm, lần này rốt cục không giữ nữa rồi, danh tiếng của cô ấy …cũng chỉ sợ sau này bị Trương gia đại phụ đuổi ra, cô ấy giờ đắc tội với Uông Nhữ Khiêm, về sau này chỉ sợ sẽ không sống tốt được, ôi, rời bỏ những ngày vui vẻ phóng đãng ở sông Tần Hoài để chịu gò bó, thật là khờ.

- Nói bậy!

Tiết Đồng tức giận nói:
- Vi Cô nhà ta sống rất tốt, Giới Tử tướng công và Nhược Hi Đại tiểu thư đều tốt với Vi Cô nhà ta lắm, Uông tú tài kia cực kỳ đen đủi, Từ cô cô ngươi cũng sẽ xui xẻo theo thôi.

Tiết Đồng cũng mặc kệ là mình đang ở trên thuyền của Từ An Sinh, muốn nói thế nào thì nói như thế.

Mỹ phụ Từ An tức giận đến cắn răng, đập bàn đứng lên, đang định trút giận, thở dốc vài cái, rồi lại ngồi lại ghế bành, lắc đầu nói:
- Ta cũng thật làvô vị, tức giận với đứa nhóc con miệng còn hôi sữa cái gì chứ.
Trừng mắt nhìn Tiết Đồng một cái, nói:
- Không biết phân biệt tốt xấu, ở tại nhà của ta vài lần, ăn của ta bao nhiêu thứ, lại nói với ta như vậy!

Tiết Đồng vô lại nói:
- Là ngươi kêu ta ăn, không trách ta được.

Mỹ phụ bật cười, không hề phản ứng lại Tiết Đồng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thuyền, lâu thuyền dần dần chạy nhanh tới đảo giữa hồ, bên đảo có một thuyền hoa lẳng lặng ở đó, hai thuyền chậm rãi tiến gần nhau, trên thuyền hoa Uông Nhữ Khiêm bước qua cái ván đi sang lâu thuyền bên này. Mỹ phụ Từ An Sinh bước lên trước đón y lên. Uông Nhữ Khiêm vội hỏi:
- Thế nào rồi?
Nhận tấm thiếp Trương Nguyên từ tay Từ An Sinh, nhìn hai mắt, liền cả giận nói:
- Đồ lòng tham không đáy, lại muốn ta thế chấp Bất Hệ Viên, làm gì có cái lí đó!
Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Đồng một cái, trở lại thuyền hoa của y, thuyền hoa lập tức cách ra một ít.

Trong thuyền hoa, hai người nam tử ngồi uống trà nói nhỏ, thấy Uông Nhữ Khiêm tiến vào, một người trong số đó xấp xỉ tuổi Uông Nhữ Khiêm đứng lên, thấp giọng hỏi:
- Cửu huynh, Trương Nguyên kia hồi đáp thế nào?

Nam tử gọi Uông Nhữ Khiêm là "Cửu huynh" tuổi gần bốn mươi, vẻ mặt sắc bén, là tộc đệ của Uông Nhữ Khiêm, tên Uông Thủ Thái, là quan coi ngục của hấp huyện, rất thủ đoạn, còn một kẻ sĩ trung niên khác nhưng chỉ là ngồi uống trà, cũng không ngẩng đầu lên.

Uông Nhữ Khiêm phẫn nộ đưa tấm thiếp cho Uông Thủ Thái, Uông Thủ Thái xem xong, mặt cố không cười, nói:
- Không sợ hắn tham, chỉ sợ hắn không tham, hắn muốn Bất Hệ Viên của Cửu huynh, vậy thế chấp cho hắn, đây là cơ hội để chúng ta lật mình.

Uông Nhữ Khiêm hỏi:
- Nói thế nào?

Uông Thủ Thái nói:
- Thế chấp phòng là phải lập khế ước đấy, là Trương Nguyên phải ký tên đồng ý, còn nữa, lúc đưa bạc tới chúng ta cũng phải khoa trương bốn phía, Hàn Xã thư sinh nghe nói Trương Nguyên một mình hưởng một vạn lượng, trong lòng tự nhiên sẽ không vui, nếu như Trương Nguyên muốn chia tiền cho bọn chúng, đó thật là chuyện cười, phân chia tang vật ư, một vạn lượng bạc này kỳ thật chính là một cái vũng bùn, người Hàn Xã rơi vào vũng bùn sẽ xấu xa toàn bộ, lại có Đổng công tử mang theo bạc đi cầu Trương phân thủ, vụ án vu cáo hãm hại này không làm ầm ĩ lên, nhưng Trương Nguyên và thanh danh của Hàn Xã ngược lại càng xấu hơn nữa.

Nói tới đây, Uông Thủ Thái dừng một lúc, khóe miệng cười lạnh, rồi nói tiếp:
- Đệ đoán tên Trương Nguyên kia thấy chúng ta gióng trống khua chiêng đưa bạc tới, rất có thể hối hận không dám nhận, lại vừa vặn, bạc vẫn là của Cửu huynh, để lại vũng bùn thối cho Trương Nguyên giãy dụa.

Uông Nhữ Khiêm mày giãn ra, khen:
- Tứ đệ quả nhiên mưu kế hay! Tuy nhiên tên Trương Nguyên kia muốn ta thế chấp Bất Hệ Viên là ý gì, vì sao không dứt khoát bắt ta tặng cho hắn?

Uông Thủ Thái nói:
- Hảo Viên Lâm của Trương thị ở Sơn Âm rất nổi danh, Trương Nguyên kia tất nhiên là mơ ước Hồng diệp và Định Hương kiều ở Bất Hệ Viên của Đại huynh, mưu tính mượn cơ hội này chiếm lấy, lại lo lắng thanh danh không tốt, lúc này mới đề xuất lấy bảy trăm lượng bạc thế chấp Bất Hệ Viên bảy mươi năm, đây là bịt tai trộm chuông, cử chỉ dối trá đê tiện.

Uông Nhữ Khiêm gật gật đầu, lại hỏi:
- Tại sao là thế chấp bảy mươi năm, mà không phải năm mươi năm hoặc một trăm năm?

Uông Thủ Thái cau mày nói:
- Cái này đệ cũng đoán không ra, có lẽ là Trương Nguyên cho là mình còn có thể sống thêm bảy mươi năm nữa.

- Bảy mươi năm, ha ha.
Uông Nhữ Khiêm cười lạnh liên tục, lại nói:
- Nhưng ta không thể ra mặt cùng hắn lập khế ước điển vườn, Tứ đệ thay ta ra mặt đi, ta đem khế ước thư xác nhận Bất Hệ Viên giao cho đệ trước.

Uông Thủ Thái đồng ý, mỉm cười nói:
- Trương Nguyên này kỳ thật non nớt, Cửu huynh yên tâm, Bất Hệ Viên này Trương Nguyên hắn không thể lấy đi được, lần này nếu không phải Lý Trực huynh không may bị bắt, chúng ta vốn có thể đại hoạch toàn thắng, hiện giờ lại phải mất nhiều bạc.

Uông Nhữ Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mất chút bạc không thấm vào đâu, ta phải cho Trương Nguyên này thân bại danh liệt, chỉ tiếc không phế được cử nhân công danh của hắn.

Lúc này, văn sĩ ngồi bên cạnh thưởng thức trà nãy giờ không nói gì mở miệng:
- Khó nói, Thang Tuyên Thành mặc dù không cầm quyền, nhưng thế lực của Tuyên đảng trong triều vẫn như cũ không thể khinh thường, Tiền Khiêm Ích lần này khó thoát khỏi bị buộc tội, hai vị thử nghĩ, chủ khảo quan nếu như để xảy ra vấn đề, vậy để Trương Nguyên là thí sinh đỗ đầu cũng khó tỏ ra trong sạch được.

Uông Nhữ Khiêm mặt giãn ra nói:
- Hàn huynh nói rất đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.