Chương trước
Chương sau
Trương Nguyên mỉm cười không đáp, dùng dao rọc bổ dưa hấu thành hai nửa, trong đó một nửa cắt thành năm miếng, hắn, Vương Vi, Mục Chân Chân, Huệ Tương, tiểu Đào mỗi người một miếng, còn nửa kia sai tiểu Đào đưa đến ngoại viện cho Diêu thúc, Tiết Đồng bọn họ ăn, Vương Vi nói:
- Không cần đưa, đã chuẩn bị một trái dưa hấu cho bọn họ rồi.

Trong sân vườn ánh trăng dần dần lên cao, ngẩng đầu nhìn, có thể từ khoảng trời hình vuông thấy trăng tròn rồi, Vương Vi ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhìn Trương Nguyên, ẩn tình, nói:
- Đằng sau còn có một khu vườn nhỏ, Giới Tử tướng công có muốn xem không?

Trương Nguyên liền đi theo Vương Vi đi ra vườn sau, quả nhiên là khu vườn nhỏ, cũng không lớn hơn cái sân nhà phía trước kia là bao, có vài cây quế, rất thơm.

Vương Vi nói:
- Đợi qua đợt bận bịu này, tiểu nữ muốn trồng chút hoa cỏ ở khu vườn nhỏ này.

Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, hỏi:
- Tu Vi, đã quen học Long Môn trướng, xử lý tiệm vải chưa?

Vương Vi nói:
- Vẫn tốt ạ, chỉ là sợ bận quá, không có thời gian rảnh rỗi.

Trương Nguyên nói:
- Thuê nhiều người thì cô sẽ không bận quá, thời gian ngâm thơ vẽ tranh nhất định sẽ có.

Vương Vi không khỏi mỉm cười, nói:
- Tuy rằng bận rộn đi một chút, trong lòng thật vui mừng, cảm thấy mạnh mẽ, trước kia cả ngày du sơn ngoạn thủy, lại thấy cảm giác phiêu phiêu như mất một cái gì đó, luôn luôn tìm kiếm.

Trương Nguyên nhìn người phụ nữ đắm chìm ánh trăng trong này, hỏi:
- Vậy đã tìm thấy thứ bị mất kia chưa?

Vương Vi chớp mắt nhẹ giống như con bướm vỗ cánh, một lát sau giương mắt nhìn Trương Nguyên, hạ giọng nói:
- Tiểu nữ tưởng tìm được rồi, nhưng lại không biết có phải là thật sự tìm thấy rồi hay không, cái này phải nhờ Giới Tử tướng công cùng tìm.

Ánh mắt của cô gái này, lời nói nhỏ nhẹ thật có thể dụ hồn phách người ta, Trương Nguyên kéo tay nàng, nói:
- Được, ta với Tu Vi cùng tìm...
Cố gắng đến bảy ngàn chữ, cầu các bạn đọc một tờ vé tháng cổ vũ, lẳng lơ tao nhã vé tháng tụt hạng rồi, chúng ta gắng sức bắt kịp, bạn đọc chưa đăng kí vé tháng hãy bầu cho tôi, tiểu Đạo vô cùng cảm kích.

Thu vàng vạn dặm, màu trăng tựa nước, lượn quanh vườn quế nhỏ yên tĩnh, từng chùm hoa quế vàng óng ả đã đẫm mình trong ánh trăng rất lâu rồi, toát ra mùi thơm ngát sáng bóng như đang đẫm ướt. Trong góc chân tường có những con ve sầu đang kêu rả rích, Dũng Kim môn ở phía xa xa hơi nước mù mịt, sanh ca mờ mờ, tựa như đám mây nhỏ lúc ẩn lúc hiện chân trời.

Giang Nam phồn hoa giống như mơ, những bông hoa sau đình cũng có thể hát, bất luận đêm nay là đêm nào.

Cảnh sắc mê hoặc, tim đập thêm nhanh, khiến cho những người mới vừa thổ lộ tấm lòng muốn thể chút hành vi thân mật. Dưới bóng cây hoa quế, cô nàng Vương Vi nhẹ nhàng dựa vào ngực của Trương Nguyên, nhưng bỗng nhiên lại nhún nhún cánh mũi, ngẩng đầu lên rồi khẽ cười và nói:
-Giới Tử tướng công vừa ra trường thi thì đã đến hồ du ngoạn rồi sao?

Trương Nguyên cười “hì” một cái, cánh tay ôm chặt lấy eo nhỏ của cô nàng:

- Ồ, đã bốc mùi mực rồi cơ đấy, như thế này có được tính là “bụng chứa thi thư, khí tiết ra ngoài” không?

Vương Vi cười ha ha, cúi đầu xuống bụng của Trương Nguyên rồi nhìn tới nhìn lui, nói:
-Ừ, cho là vậy đi, người xem, vạt áo trước có vết mực nè, mực nước từ trong bụng chảy ra rồi, có thể coi tài hoa hơn người.

Trương Nguyên cười trong tích tắc rồi lại không cười nữa, thân thể thướt tha yểu điệu nhẹ nhàng kề sát vào người hắn, không biết vô tình hay cố ý mà khẽ cọ sát vào người hắn, giống như yêu tinh dụ dỗ người ta, bèn nói nhỏ:
- vậy nàng sai người chuẩn bị nước cho tắm đi, tối nay

Trong khi nói thì hai cánh tay thắt chặt lấy nhau, ôm chặt lấy người con gái này, ừ, rồi nắm lấy cái eo nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn, cách vải bố mỏng, vẫn có thể cảm thấy da thịt mơn mởn của cô nàng .

Vòng eo của Vương Vi bị xiết chặt, kề sát vào hông Trương Nguyên, có thể cảm nhận rõ ham muốn hừng hực của Trương Nguyên, còn chiếc tay đó thì không ngừng mà vuốt ve mông và eo của cô ấy, Vương Vi không kìm được đến nỗi thở dốc hổn hển, hai gò má đỏ ửng, răng cắn nhẹ vào môi hồng, ánh mắt đầy dục vọng, đôi tay nhè nhẹ chống lên ngực của Trương Nguyên, chiếc cổ trắng nõn thon dài ngửa về sau, ba phần ngượng ngùng, ba phần bối rối, ba phần dục vọng còn chống cự lại, còn có một phần không biết nói thế nào, tai nóng bừng bừng, tiếng tim đập nhịp nhàng:
-Giới tử tướng công, muốn bị người ta cười hả, còn nữa, những vị bằng hữu trên thuyền vẫn đang đợi người kìa, hơn nữa, cái kia thiếp vẫn chưa….
Ngượng ngùng không thể nói nên lời, nói:
-Để ngày khác được không?

-Ngày khác hả?

Trương Nguyên bật cười, buông cô gái này ra một chút, nhìn cô ấy cười, trong lòng biết cái kia cái kia mà người con gái này nói nghĩa là gì…

Vương Vi xấu hổ cúi xuống, lấy hai tay che mặt, bỗng nhiên lách mình trốn sau một cây quế, vạt váy lả lướt, dáng người thon thon.

Trương Nguyên ngẩng đầu ngắm trăng, rồi ngâm:
-Vân mẫu bính phong chúc ảnh thâm, trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm. Thường Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm. A! Ta nhìn thấy kế bên cây quế đó trên mặt trăng có một mỹ nhân, đẹp hơn Hằng Nga ba phần, đó là ai vậy?

Vương Vi cười ra tiếng hứ, rồi nói:

-Giới tử tướng công, có thị lực tốt như thế từ khi nào vậy, còn có thể nhìn thấy cây quế trên cung trăng nữa chứ?

-Ta có kính thiên lý.
Trương Nguyên vừa nói vừa đi tới phía sau cây quế, dắt Vương Vi ra dưới ánh trăng, từng bước từng bước chậm rãi, miệng cười cười nhưng không nói lời nào.

Vương Vi được Trương Nguyên nắm tay dắt đi qua đi lại trong vườn nhỏ, nhìn bóng hai người trên mặt đất đang tựa vào nhau, cô nàng này cũng hơi cười một tí, cảm thấy khoảnh khắc này rất đẹp, còn đẹp hơn hai người ôm nhau, đây là hạnh phúc ngọt ngào mà dục vọng đã lắng đọng xuống, có loại ngọt ngào này mới có thể bên nhau lâu dài.

-Tu Vi.

-Dạ?

-Tháng mười ta đi Nam Kinh Từ Bộ để chuộc thân cho nàng.

-Cảm ơn Giới tử tướng công, Vương Vi thật sự rất vui.

Lại nói chuyện một tí, Trương Nguyên nói:
-Tu Vi, thời gian không còn sớm nữa, ta lên thuyến trước, qua hai ngày sau ta sẽ đến thăm nàng lại.

Đôi mắt đẹp của Vương Vi uyển chuyển, rồi nói dịu dàng:
-Dạ.
Dừng lại một chút rồi lại nói:
-Một ngày trước khi công bố kết quả người đến với thiếp được không?

Trương Nguyên cười nói:
-Có chuyện vui bất ngờ sao?

Cô nàng cười ha ha, ánh mắt đung đưa, giọng nói ngọt ngào, nói một chữ “Có”. Âm cổ họng du dương.

Trương Nguyên vui nói:
-Tốt quá, đợi ta nhé.

Chi nhánh Hàng Châu của hiệu buôn Thịnh Mỹ ở bên cầu Vạn Tiên. Cầu Vạn Tiên cách cổng Dũng Kim chưa tới nửa dặm đường, ba người Trương Nguyên, Mục Chân Chân và Vũ Lăng đến trước cổng Dũng Kim, chỉ thấy nha dịch hò hét dẹp đường, lửa đèn lồng giống như các ngôi sao, mấy cái kiệu đi theo sau, còn có hơn mười người cưỡi ngựa, dọn đường cho các quan viên đi dạo phố ngắm trăng, ba người nhóm Trương Nguyên liền né ra bên đường,nhưng mà có một cái kiệu quan tách ra khỏi hàng, dừng ở trước mặt hắn, rèm kiệu mở ra, người trong kiệu nói:
-Là Trương Nguyên của Sơn Âm phải không, kì thi hương thi sao rồi?

Trong kiệu mờ tối, không nhìn rõ người nói là ai, nhưng nghe được giọng nói của người này thì Trương Nguyên liền biết là ai rồi, vội vàng chắp tay cung kính vái chào:
-Học trò Trương Nguyên bái kiến Trương Phân Thủ, ba kì thi học trò đều đã thi xong, bản thân cảm thấy cũng tạm được.
Có sao nói vậy không hề khiêm tốn.

Người trong kiệu đúng là Chiết Giang Án Sát Sứ - Trương Kỳ Liêm, cười nói:
-Vậy là tốt rồi, ngươi là Tiểu Tam Nguyên của Thiệu Hưng, lần này nếu đỗ thủ khoa nữa thì đúng là chuyện lý thú.

Trương Nguyên cúi người, nói:
-Những sĩ tử tài giỏi của Triết Giang nhiều lắm, đạt thủ khoa tôi sao dám vọng tưởng, chỉ là muốn cần cù thi tốt mỗi cuộc thi mà thôi.

-Ừ.
Trương Kỳ Liêm gật đầu, rồi lại hỏi:
-Ta nghe nói một ngày trước khi mở kỳ thi, ngươi với mấy thí sinh đi đến trường thi gặp quan điều hành, có chuyện này thật không?

Trương Nguyên liền đem chuyện một khi bình bộ lên trời xanh nói ra, Trương Kỳ Liêm nói:
-Ngươi tuổi trẻ mà đã thành danh, dễ bị người ta đỗ kị, sau này làm việc cho người ta cần phải cẩn trọng và trung hậu hơn mới được.

Trương Kỳ Liêm rất có giao tình với Đổng Kỳ Hưng, nhưng với Trương Nhữ Lâm cũng tốt, cho nên Trương Kỳ Liêm tuy có chút bất mãn với việc Trương Nguyên đảo Đổng nhưng cũng chỉ có thể khuyên giải khéo léo. Có một chuyện hắn sẽ không nói cho Trương Nguyên, đó là mấy ngày trước Đổng Tổ Nguyên từng tới hỏi thăm hắn, Đổng Tổ Nguyên kể khổ với hắn, nói cha hắn năm ngoái suýt nữa mất mạng, ruộng đất Hoa Đình bị người ta chiếm hơn một nửa, bây giờ đang sống ở Kinh sư, sống một ngày bằng một năm, Đổng tổ Nguyên ngược lại không xin hắn nghĩ cách trừng trị Trương Nguyên. Đổng Thị cũng biết rõ quan hệ giữa hắn và Trương Nhữ Lâm, chắc là giành được sự đồng tình của hắn, từ từ giải quyết, cho nên nghe được tin Trương Nguyên vì muốn đứng đầu các thí sinh Hàn Xã nên đã hối lộ giám khảo. Tin nhảm “một khi bình bước lên trời xanh”, Trương Kỳ Liêm đoán tin nhảm này rất có thể là do Đổng Thị gây ra, hắn sẽ không nói điều gì, giả vờ không biết yên lặng quan sát diễn biến, đây cũng là đạo làm quan.

Trương Nguyên cung kính nói:
-Trương Phân Thủ dạy rất phải, học trò xin ghi nhớ.

Trương Kỳ Liêm cười, nói:
-Đây không phải là dạy, là thiện ý nhắc nhở của ta, thôi được rồi, ngươi phải ra khỏi thành đúng không, vậy mau đi đi, nếu không của thành sắp đóng rồi, hy vọng trong bữa tiệc Lộc Minh có thể gặp được ngươi.
Rèm kiệu bỏ xuống, rồi khởi kiệu đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.