Chương trước
Chương sau
Vương Vi lại là "Ồ" một tiếng, mọi việc đều rõ ràng rồi, trầm mặc, rút tay ra khỏi bàn tay Trương Nguyên, lại thả cần câu, buông bóng hoa xuống nước, nghiêng đầu hỏi:
- Vậy Giới Tử tướng công nên làm thế nào bây giờ?

Trương Nguyên biết Vương Vi hỏi cái gì, hơi chút chần chừ, liền kể chuyện mình đi Hội Kê cầu hôn Thương Đạm Nhiên trở về, Sơn Âm Hầu Tri huyện lại gọi hắn tới công đường vào lúc ban đêm nói chuyện con gái của Vương lão sư, Vương Vi nhạy bén nói:
- Như vậy, vị Anh Tư tiểu thư kia sẽ không chịu lấy người khác?

Trương Nguyên nhíu nhíu mày, không tiện trả lời.

Vương Vi cười lớn nói:
- Cô ấy rất xinh đẹp, hay tướng công cưới luôn cả cô ấy đi. Anh Tư tiểu thư có tài văn chương hơn người, hôm qua tiểu nữ đã nghe cô ấy đọc bài thơ 'Vũ trung đào hoa’. Tu Vi không thể bằng được.
Bỗng nhiên đặt cần câu xuống đứng lên nói:
- Giới Tử tướng công ngày mai tiểu nữ muốn trở về Kim Lăng.

Trương Nguyên đứng lên theo, vẻ mặt ngạc nhiên, lòng nữ nhân còn hay thay đổi hơn cả mặt của chính khách, đột nhiên lại nói một câu như vậy!

Vương Vi thấy bộ dạng Trương Nguyên như vậy, lại mềm lòng, đây là người đàn ông nàng yêu thương, đối xử với nàng rất tốt, lúc nãy nàng nói hàm súc như vậy là để thử dò xem ý tứ của Trương Nguyên thế nào, nàng muốn cho Trương Nguyên càng để ý đến nàng hơn mà thôi. Răng trắng cắn cắn bờ môi, giọng điệu mềm xuống, cứu vãn nói:
- Giới Tử tướng công, Giới Viên tốt nhưng không phải nơi để sống lâu dài.

Trương Nguyên cầm tay nói:
- Tu Vi trước tiên cứ ở đây tạm được không?"

Vương Vi đôi mi thanh tú nhăn lại, nói:
- Có người đến.

Trương Nguyên cũng nghe thấy tiếng cười nói từ cửa chính mơ hồ truyền đến. Trương Nguyên vừa lắng tai nghe nói vừa nói:
- Là Tam huynh Trương Yến Khách của ta, còn có vài người khác.

Dù sao cũng là phận nữ nhưng Vương Vi lại không hoảng hốt, hỏi Trương Nguyên:
- Vậy tiểu nữ lánh đi một chút.

Trương Nguyên nói:
- Không cần, Tu Vi chỉ cần ở trong này thả câu, ta đi nói với Tam huynh.
Nhẹ nhàng buông tay Vương Vi ra, quay người đi xuống.

Vương Vi trong lòng có chút không yên, nhìn bóng dáng Trương Nguyên gọi một tiếng:
- Giới Tử tướng công.

Trương Nguyên quay đầu lại mỉm cười hỏi:
- Chuyện gì?

Vương Vi lại lắc đầu nói:
- Không có gì.

Trương Nguyên lại quay trở về đình, Vương Vi tưởng rằng Trương Nguyên có lời muốn nói, liền tiến lên hai bước đang định mở miệng hỏi thì Trương Nguyên đột nhiên tiến lên đưa cánh tay ôm lấy eo của nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng một cái, thanh âm trầm xuống lời nói có chút ranh mãnh:
- Tu Vi là của ta, đừng hòng chạy thoát.
Dứt lời, mới buông nàng ra, lùi ra sau một bước, duỗi ngón trỏ điểm nhẹ lên giữa trán nàng, cảm nhận dược sự mềm mại nơi ngón tay, môi của cô gái này đặc biệt đáng yêu, trong suốt như ngọc, vô cùng tinh xảo.

Vương Vi sững sờ, mặt đỏ bừng, Trương Nguyên đã xoay người ra khỏi đình, đi về hướng cửa chính.

Vương Vi ngồi trên ghế dài bên đình, ngẩn ngơ, cũng duỗi ngón trỏ sờ sờ trán nơi mà Trương Nguyên vừa điểm vào, nghĩ thầm trong lòng lời nói của Trương Nguyên có chút hống hách..., nhưng lại vui mừng không nói lên lời.

Trương Ngạc cùng ba người bạn tốt của y đều là nạp kê giám sinh ở Nam Kinh Quốc Tử Giám, họ đến dạo chơi trong Giới Viên, cao giọng cười nói, đi tới hành lang dài, chợt thấy Trương Nguyên đi ra, ngạc nhiên nói:
- A, Giới Tử sao đệ lại ở đây, không phải ở phủ nha sao?
Bỗng nhiên tỉnh ra, đêm hôm trước Trương Nguyên nói muốn đưa Vương Vi tới Giới Viên ở. Hôm qua rối ren, khi dạ yến uống rượu quá nhiều, quên mất chuyện này, vội hỏi:
- Vậy Vương…

Trương Nguyên ngắt lời nói:
- Sáng sớm đệ từ phủ nha tới đây.
Chắp tay vấn an ba vị giám sinh kia, sau đó kéo Trương Ngạc qua một bên, không đợi hắn mở miệng, Trương Ngạc liền nhướn mày nháy mắt nói:
- Giới Tử, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, thật có lỗi thật có lỗi, ngu huynh đã quấy rầy rồi.

Trương Nguyên "Hừ" một tiếng nói:
- Tam huynh nói bậy bạ gì đó, huynh hỏi Tạ thúc đi, có phải sáng sớm nay đệ mới tới hay không.

Trương Ngạc lại nói:
- Ta lười hỏi, chắc chắn là đệ và Vương Vi vui vẻ suốt đêm rồi, ha hả, đệ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội đâu, nói đi, một đêm mấy lần?

Trương Nguyên không nói gì.

Trương Ngạc lắc đầu nói:
- Giới Tử ơi là Giới Tử, mọi người đều nói Trương Yến Khách ta là con ông cháu cha, làm việc bừa bãi, không ngờ so với ta thì đệ còn bừa bãi hơn, tháng sau đệ sẽ thành hôn, tháng này vẫn còn chơi gái, ầy, không thể nói chơi gái, rất thô tục, tìm hoa hỏi liễu, thế chứ.

Trương Nguyên thiếu chút nữa thẹn quá thành giận, nói thật đùa vui mà là phầm chất tốt ư, tuyệt đối không phải, nói:
- Không liên quan gì đến huynh, Tam huynh chớ nên đi đâu cũng oang oang nói chuyện của đệ.

Nào ngờ Trương Ngạc nói:
- Không cần ta nói, chuyện đệ và Vương Tu Vi ai chả biết.

Trương Nguyên giật mình, vội hỏi vì sao?

Trương Ngạc nói:
- Quy An Mao Chỉ Sinh nói đấy, đại tiệc trưa hôm qua của Hàn Xã đồng nhân ở phủ học cung, đệ không ở đó, Mao Chỉ Sinh đem chuyện Dương Châu Sấu Mã Kim Lăng danh kĩ Vương Tu Vi tới đây gặp riêng ngươi, kể cho tất cả mọi người nghe. Mọi người đều lên tiếng than thở, đều nói ngươi đúng là danh sĩ phong lưu. Có mấy sinh đồ ở Nam Kinh từng gặp Vương Tu Vi, khen ngợi vẻ đẹp của Vương Tu Vi, mấy tên có chút háo sắc thì không ngừng hâm mộ, nước miếng chảy ròng ròng. Đệ nói đi, còn có người nào không biết chuyện đệ và Vương Tu Vi? Có lẽ Ngũ bá phụ và tổ phụ hiện giờ bọn họ còn chưa biết, nhưng sẽ biết nhanh thôi. Ta nói này Giới Tử, đệ không cần lo lắng gì đâu, chỉ là chuyện nạp thêm thiếp mà thôi chứ có gì đâu.

Trương Ngạc chẳng hề để ý nói, trong lòng Trương Nguyên cũng kêu khổ. Thảo nào chạng vạng hôm qua Hàn Xã xã viên nhìn thấy hắn, cả đám đều cười, hắn còn tưởng rằng là bản thân nhận được sự yêu mến sâu sắc của xã viên, hóa ra là vì trò này. Mặc dù chuyện này cũng không thể giấu diếm được mãi mà hắn cũng không có ý định giấu giếm, bởi vì sớm muộn gì cũng phải rước Tu Vi vào cửa, chỉ có điều lúc này chấn động đến mức ai ai cũng biết. Phụ thân mẫu thân, còn có Đạm Nhiên sẽ nghĩ thế nào. Mao Chỉ Sinh này quả thực là trong lòng mang oán hận nên cố ý quấy rối đây.

Trương Ngạc lại an ủi:
- Giới Tử nói thật nhé, đây cũng không phải tai tiếng gì, ngược lại là mỹ danh, phải biết rằng thánh nhân kỳ thật mọi người đều sợ, ít nhất là kính trọng và giữ khoảng cách. Ngươi đang ở trên Long Sơn kêu gào 'lãnh phong thế huyết tẩy địch Càn Khôn’, cũng rất có dáng của thánh nhân, cũng may có chuyện Vương Tu Vi ta nhìn ra được, chư môn sinh là thật tâm kính phục đệ.

Trương Nguyên cười cười:
- Không nói nữa, Tam huynh cùng bạn dạo chơi Giới Viên đi, Vương Tu Vi ở Lư Hương đình thả câu, ở tạm Mai Hoa thiền, đệ đi nói một tiếng với nàng ấy, đệ phải về rồi.
Khi xoay người cất bước đi, Trương Ngạc lại kéo tay hắn thấp giọng nói:
- Giới Tử, đêm qua đệ không ở cùng với Tu Vi thật à?

Trương Nguyên hất tay của y ra:
- Hỏi Tạ thúc đi.
Chắp tay chào ba giám sinh kia, đi nhanh đến Lư Hương đình. Trên đình trống không, chỉ có thanh cần câu trúc kia còn đặt ở lan can bên đình, đưa mắt nhìn quanh, tiểu tỳ Huệ Tương ở bức tường tre bên kia vẫy vẫy hắn.

Sau khi Trương Nguyên từ cửa sau đi vào Mai Hoa thiền, Huệ Tương liền đóng cửa lại, Vương Vi đã đội khăn ngọc đài lên, thấy Trương Nguyên, hơi xấu hổ nói:
- Cháo Thiệu Hưng hoa bạch mễ đã chín, Giới Tử tướng công có muốn ăn một bát không?

Trương Nguyên cười nói:
- Ăn cháo thật sao.
Ngồi xuống bàn, cười mỉm nhìn Vương Vi, ra hiệu Vương Vi ngồi xuống.

Vương Vi liền ngồi xuống bên cạnh, điều này rất đáng chú ý. Đây là lễ nghi cơ bản của Dương Châu Sấu Mã, ngồi đối diện Trương Nguyên cùng ăn cơm là vợ cả, Vương Vi mười ba tuổi sau khi theo Mã Tương Lan rời khỏi Dương Châu tâm trí dần phóng khoáng, tôn trọng tự do không cam chịu trói buộc, nhưng đây là chút thói quen hình thành từ nhỏ, vẫn vô tình ảnh hưởng tới nàng.

Diêu thúc mang lên bốn tô cháo Kim Lăng với bông cải ướp, đậu tương lột vỏ, rau răng ngựa, rất là tinh xảo, sau đó mang tới hai chén cháo Thiệu Hưng hoa bạch mễ, nói một câu:
- Gạo Trương tướng công đưa tới rất ngon, Vi cô thích ăn lắm.

Hai gò má Vương Vi ửng đỏ, nói:
- Thiệu Hưng hoa bạch mễ vốn trứ danh Giang Nam.

Trương Nguyên ăn cháo, khẩu vị rất tốt, ăn ba bát cháo, cười nói:
- Thật có lỗi, ta ăn hết cháo của Tiết Đồng rồi.

Diêu thúc cười nói:
- Tiết Đồng từ trước đến nay không thích ăn cháo, Vũ Lăng dẫn nó đi mua điểm tâm rồi.

Trương Nguyên lại ngồi một hồi, không nghe thấy Trương Ngạc tới gõ cửa, thầm nghĩ: "Tam huynh vẫn biết lễ đấy,Tu Vi giờ cũng không phải là ca kĩ nữa." Đứng lên nói:
- Tu Vi ta đi về trước, có cần gì không thì ta cho người đưa tới?

Vương Vi nói:
- Hôm qua Lai Phúc mang vài thứ đến rồi, tiểu nữ còn cần một ít giấy, tốt nhất là của Trần Thanh Khoản, có thể vẽ tranh, còn nữa, từng nghe Mi Công nói tàng thư của Túc ông có mấy vạn quyển, không biết Giới Tử tướng công có thể đi mượn một ít thi văn tập về cho tiểu nữ xem một chút không?

Trương Nguyên đồng ý, đang định đi ra, Vũ Lăng, Tiết Đồng đã về, Vũ Lăng nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân thấy Tây Trương Tam công tử mang theo vài người nữa vừa ra viên môn.

Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, nói lời từ biệt Vương Vi, cùng Vũ Lăng quay về dinh thự Đông Trương. Trong nhà cũng đang ăn sáng, Trương Nguyên tiến vào bên trong vấn an cha mẹ, tỷ tỷ Trương Nhược Hi ngăn hắn lại trước, đứng ở lan can cạnh giếng nước, mở miệng hỏi:
- Tiểu Nguyên, chuyện Kim Lăng danh kỹ Vương Vi kia là thế nào vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.