Vương Vi nhẹ nhàng rút bàn tay ra khỏi tay Trương Nguyên, nói:
-Chạy mệt, dù sao xiêm y ướt cũng phải thay.
Nói xong đứng lên, để Huệ Tương lau.
Trương Nguyên cũng đứng lên, sóng vai với Vương Vi đứng bên cạnh cửa sổ ngắm mưa đêm, hoa cỏ bên cạnh Mai Hoa thiện phòng rất tươi tốt, trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa, nàng nói:
-Trận mưa này xem ra chưa thể tạnh ngay được.
Lời vừa nói lại thấy có chút không ổn, dù không ngoảnh mặt nhưng cũng có thể biết hắn đang cười, hừ một tiếng nói:
-Giới Tử tướng công rất vui sao?
Trương Nguyên nói;
-Không phải vui vẻ, là đáng tiếc, nếu như không mưa, ta còn có thể ngồi lâu một chút.
Vương Vi kinh ngạc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:
-Chàng có cha mẹ rất thương yêu chàng.
Nhớ tới cha mẹ mình, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cha nàng là Châu học chánh của Tuy Dương, nếu không phải vì bệnh chết trên đường về quê, nàng sao phải lưu lạc đến chốn thanh lâu, cũng có thể làm vợ người khác, chỉ có điều nếu như vậy nàng không thể gặp Trương Nguyên, rốt cuộc đây là hạnh phúc hay bất hạnh?
Trương Nguyên cầm tay nàng, không nói gì, có tiếng lão Tạ vọng đến:
-Thiếu gia, có người từ phủ đến đón người rồi.
Vương Vi thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy mất mát.
Đến đón hắn là Lai Phúc và Mục Chân Chân, mang theo bốn cây dù, Vương Vi che dù tiễn Trương Nguyên ra Hoa Mai Thiền. Lai Phúc nhận ra thư sinh này là Vương Vi, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933234/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.