Vương Tư Nhâm mới trở về ngày hôm qua, qua năm sau ông đã phải ra nhận chức phó Viên Châu Thôi Quan, hôm nay Trương Nguyên liền tới Hội Kê bái kiến.
Thấy Trương Nguyên, Vương Tư Nhâm vô cùng vui mừng, hỏi thăm chuyện bài vở của hắn rồi nói:
- Ta ở kinh đô cũng nghe thấy dân Hoa Đình tụ họp lại bàn tán, tên tuổi của con truyền đến tai khắp các quan của Lục bộ, ta chỉ sợ đó không phải là chuyện tốt đẹp.
Vương lão sư là người thông minh, Trương Nguyên cũng nghiêm túc, nói:
- Học trò vẫn chỉ là một tú tài, những quan viên kia sẽ nhanh chóng quên học trò thôi.
Vương Tư Nhâm nói:
- Ngươi sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, rồi sẽ được rất nhiều người nhớ đến.
Trương Nguyên nói:
- Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, đối xuất vu ngạn lưu tất thoan chi (người nổi bật dễ bị ghét).
- Hành cao vu nhân, chúng tất phi chi (Đi nhanh hơn người, dễ bị người chê bai).
Vương Tư Nhâm cười bổ sung một câu như vậy, qua hai năm tiếp xúc, ông ta biết rõ ý chí cứu quốc của Trương Nguyên, cũng biết Trương Nguyên là người làm việc rất có chừng mực, không cần ông ta quan tâm làm gì. Điều ông ta cần lo lắng lúc này là chuyện hai người con gái của ông ta, đứa con gái lớn Tĩnh Thục thì muốn ở góa, còn đứa em Anh Tư sang năm đã là mười tám tuổi rồi, cũng không chịu thành hôn, có thể là do Trương Nguyên mà nó như vậy. Nhưng Vương Tư Nhâm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933223/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.