Mặt của Tống Thì Miễn càng tái hơn, kêu lên đầy giận giữ: - Mao Lưỡng Phong, ngươi biết vu khống cho cấp trên, phải bị tội gì!
Mao Lưỡng Phong lúc này không nghĩ được nhiều như vậy. Y không muốn một mình mình bị Cẩm Y Vệ đưa đi, muốn có thêm bạn để tăng dũng khí, y kêu lên: - Tống đại nhân, đại nhân vì Đổng Huyền tể mà báo thù. Ty chức cùng Trương Nguyên không thù không oán nếu Tống đại nhân không sai khiến, ty chức tội gì làm chuyện ác nhơn này chứ!
Tống Thì Miễn toát mồ hôi trán, xoay người hướng Lý Duy Trinh chắp tay nói: - Lý Thượng Thư, tên Mao Lưỡng Phong này bị tâm thần rồi, hay giam y lại, cho gọi thầy thuốc khám và chữa bệnh cho y?
Tống Thì Miễn đang dùng biện pháp cuối cùng cứu Mao Lưỡng Phong nhưng Mao Lưỡng Phong lại không hiểu ý. Mặc kệ Tống Thì Miễn, y bò dưới chân Trương Nguyên chắp hai tay lạy: - Trương giám sinh, Trương Công tử, là Mao Lưỡng Phong có mắt mà không trông thấy quý nhân, mạo phạm đến Trương Công tử, xin Công tử vì ty chức mà nói đỡ cho vài câu.
Chỉ trong một ngày, lúc sáng thì Mao Giám Thừa giận dỗi đòi đuổi học hắn, còn giờ đây lại quỳ lạy cầu xin hắn tha thứ. Trương Nguyên không cảm thấy vui vẻ gì cả, chẳng qua là càng cảm thấy chán ghét, hắn lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Trương Ngạc xoay người lại khẽ nói với Mao Giám Thừa: - Tên quan xấu xa này, mau cút đi, nếu không ta đá ngươi chết liền đó!
Mao Lưỡng Phong ngạc nhiên.
Trương Nguyên cố nhịn cười, nói: - Mao Giám Thừa làm gì có bộ dáng như vậy, tại hạ bất quá chỉ là một học trò làm sao dám mạo phạm. Cẩm Y Vệ Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, không biết chừng đó là chuyện tốt thì sao, Tất đại nhân, nói vậy có đúng không?
Tất Bách Hộ cười ha hả nói: - Cẩm Y Vệ chuyên trị kẻ phá rối kỉ cương, xem thường phép nước, kẻ gian nịnh nghe tên Cẩm Y Vệ trong lòng đều sợ hãi, nếu là người trung nghĩa, dù có gặp quan cao nhất của Cẩm Y Vệ thì có gì mà hoảng sợ? Mao Giám Thừa, mau đi theo ta.
Hai tráng sĩ của Cẩm Y Vệ tiến đến kéo Mao Lưỡng Phong, Tất Bách Hộ hướng Lý Duy Trinh thi lễ, xoay người bước đi. Tên Mao Giám Thừa bị mang đi giãy dụa kêu lên đau đớn.
Chuyện Mao Lưỡng Phong bị người của Cẩm Y Vệ mang đi, Lý Duy Trinh cho rằng chuyện này không liên quan đến Trương Nguyên, chỉ cho là trùng hợp mà thôi. Đứng trước mặt Tất Bách Hộ tên Mao Giám Thừa làm trò hề như vậy khiến Lễ Bộ Thượng Thư Lý Duy Trinh vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Tống Thì Miễn nói: - Tống đại nhân, chuyện của Trương Nguyên ngài muốn xử lý thế nào?
Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán của Tống Thì Miễn, gã khom người nói: - Mọi việc do Lý Viện Trưởng chỉ bảo.
Lý Duy Trinh khẽ hừ lên một tiếng, không trách phạt thẳng thừng Tống Thì Miễn, dù sao gã cũng là quan ngũ phẩm, phải giữ cho gã chút thể diện. Sau này nếu gã không sữa chữa thì sẽ trách tội không làm tròn bổn phận sau, nói: - Chuyện ở trong trường này không được nhắc lại nữa, đợi đến khi Cố Tế Tửu trở về xử lý sau, Trương Nguyên sẽ tiếp tục hoc ở đây không được gây khó dễ cho hắn.
Nói "không được làm khó dễ cho hắn", giống như cho Tống Thì Miễn một cái tát vào mặt. Tống Thì Miễn nóng hết cả mặt nén giận nói: - Vâng.
Trương Nguyên nói: - Thưa Lý Viện Trưởng cùng Tống Ti Nghiệp hôm nay học trò thấy tinh thần không tốt, muốn nghỉ ngơi vài ngày ra ngoài thư giãn một chút.
Lý Duy Trinh gật đầu nói: - Cũng tốt, đợi Cố Tế Tửu trở về ngươi hãy quay lại học.
Lý Duy Trinh đứng dậy bước xuống gọi Trương Nguyên đến một bên cửa khuyên Trương Nguyên cố gắng học hành, không nên để chuyện này ảnh hưởng đến học hành. Trương Nguyên tất nhiên sẽ nói cố gắng học tập để đền đáp công ơn của Lý Viện Trưởng.
Lý Duy Trinh nói với Tiêu Nhuận Sinh: - Lão phu tuổi đã già, hôm nay không đến Đạm Viên bái kiến lệnh tôn được, mong công tử chuyển lời đến lệnh tôn chuyện của Trương Nguyên đã giải quyết xong, mong lệnh tôn không nên lo lắng.
Tiêu Nhuận Sinh thay mặt phụ thân tạ ơn Lý Viện Trưởng, đứng ngoài cửa lớn cung kính tiễn Lý Viện Trưởng lên kiệu, nhìn Trương Nguyên nói: - Trương Giới Tử, hãy cùng đi với huynh đến Đạm Viên đi, gia phụ còn có chuyện nói với đệ.
Trương Nguyên nói: - Vâng. Nhìn Trương Ngạc nói: - Tam huynh, chúng ta cùng đi chứ?
Trương Ngạc nói: - Đương nhiên rồi. Nhìn vào khoảng không y nói: - Giới Tử, cô nương Vương Vi đang gặp nạn, đệ không đi cứu giúp sao?
Trương Nguyên cười nói: - Tam huynh thật thông minh, không có chuyện gì huynh không biết.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói: - Danh kỹ gặp nạn không khác danh sĩ nghèo túng, đương nhiên là phải giúp nhau rồi.
Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ đều đang đợi ở bên ngoài Quốc Tử Giám. Nhìn thấy kiệu của Lý Thượng Thư rời đi mới chạy đến hỏi thăm, lúc này lại nhìn thấy Mao Giám Thừa bị bắt đi nên cực kỳ phấn chấn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Trương Đại tay cầm " Xuất cung nhập kính bài" đi ra. Trương Đại còn chưa biết cảnh tượng xảy ở Di Luân đường vừa nãy. Y ra ngoài là muốn tìm xem Trương Nguyên đang ở đâu, hỏi ra mới biết chuyện này Tiêu Thái Sử và Lý Thượng Thư đã ra mặt, những phiền toái đã giải quyết xong, nên rất vui mừng. Ba huynh đệ cùng Tiêu Nhuận Sinh đến Đạm Viên.
Ở Đạm Viên, Trương Nguyên đang bẩm báo lại mọi chuyện ở Di Luân đường cho Tiêu lão sư nghe. Hắn nói đến đoạn Mao Lưỡng Phong và Tống Ti Nghiệp một người bị mang đi trị tội, một người chối bỏ tội lỗi bảo mình không dính dáng đến chuyện này khiến Tiêu lão sư vê râu mỉm cười, nói một câu: - Ỷ thế hiếp đáp người, như đám mây che lấp mặt trời không bao lâu phải lộ ra thôi. Lại nói: - Bọn nhãi nhép này không biết lượng sức. Tên Mao Giám Thừa bị bắt đi cũng đúng lúc thật, không biết y bị tội gì mà bị Cẩm Y Vệ bắt đi, tên Tống Ti Nghiệp lúc này cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Tiêu Nhuận Sinh nhìn Trương Nguyên mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng y khẳng định Cẩm Y Vệ Bách Hộ kia xuất hiện có liên quan đến Trương Nguyên.
Tiêu lão sư nhìn anh em Trương thị nói: - Có lẽ các trò không biết, tên Tống Ti Nghiệp này bày mưu cố ý để Cố Tế Tửu rời Quốc Tử Giám một ngày, có ý muốn làm chủ Quốc Tử Giám, tên này thật đáng giận.
Trương Ngạc nói: - Gã làm sao xứng với vị trí đó.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói: - Yến Khách nói đúng, làm Tế Tửu ở Quốc Tử Giám học vấn phải rộng, phải là người có phẩm chất đạo đức cao mới có thể đảm nhiệm. Tên Tống Ti Nghiệp này luôn sai khiến Mao Giám Thừa hãm hại Giới Tử, gã chẳng những không thông minh mà còn không có đạo đức, làm sao có thể chủ trì Quốc Tử Giám mà giáo dục các chư sinh được, đúng là ảo tưởng!
Tiêu Nhuận Sinh khoát tay nói: - Mọi chuyện cũng ổn cả rồi, hãy bỏ chúng qua một bên ai đúng ai sai cũng đã rõ. Nói xong y nhìn ra cửa, lúc này đã vào nửa buổi chiều rồi liền quay sang ba huynh đệ của Trương Nguyên nói: - Ba huynh đệ ở lại đây dùng cơm chiều luôn nhé.
Trương Ngạc nóng lòng muốn đi U Lan Quán vội hỏi: - Tiêu Nhuận Sinh, Giới Tử hôm nay bị hoảng sợ nên tinh thần không tốt, vãn bối muốn đặt một bàn tiệc để an ủi hắn.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói: - Trương Nguyên đâu đến nỗi nào, không lẽ hắn nhát gan vậy sao?
Trương Nguyên cười không nói gì cả.
Tiêu Nhuận Sinh hướng phụ thân nói: - Ba huynh đệ Trương Tông Tử từ khi gia nhập Quốc Tử Giám đến nay vốn chưa có một ngày thỏa mái đoàn tụ với nhau, phụ thân hãy cho phép những chàng trai trẻ này tùy ý chút nha.
Tiêu lão sư gật đầu nói: -Thì tùy các con thôi, còn trẻ tuổi chớ nên uống nhiều rượu. Trương Nguyên, con nhiều ngày rồi chưa rời Quốc Tử Giám, tối con đến đây giúp lão phu sửa lại "Quốc triều hiến chinh lục".
Trương Nguyên đáp: - Vâng.
Bên ngoài Đạm Viên, Ba huynh đệ Trương thị cùng Tiêu Nhuận Sinh nói lời từ biệt. Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ, Năng Trụ, Mính Yên, Phúc Nhi tổng cộng mười người đi theo con đường nhỏ hướng cầu Thông Tể mà đi. Hoàng hôn buông xuống, lúc này không mướn được thuyền nên họ đi bộ đến khu phố ước chừng khoảng hơn hai dặm đường. Ba huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện về Quốc Tử Giám, Trương Ngạc nói: - Mao Giám Thừa sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi, còn tên ôn quan kia cũng không thể thoát tội được. Người của Cẩm Y Vệ sẽ điều tra ra thôi, quan lại chân chính của Đại Minh triều chắc cũng không nhiều lắm.
Trương Đại quát: - Tam đệ, chớ nói năng xằng bậy.
Trương Ngạc bĩu môi nói: - Bắt tên Mao ôn quan kia chưa nguôi giận được còn phải bắt tên đầu sỏ Tống Thì Miễn kia nữa, tên này không thể bỏ qua được. Giới Tử đệ mau nghĩ cách đi.
Trương Nguyên nói: - Tống Ti Nghiệp đại nhân đang đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm, đệ chỉ là một học trò nào dám vuốt râu hùm.
Trương Ngạc cười nói: - Giới Tử đệ đừng giả vờ nữa, chuyện này đệ sớm ghi hận trong lòng rồi, chắc chắn...
Trương Nguyên không muốn nói chuyện này với Tam huynh nữa, vội vàng nói tránh đi: - Tam huynh, thúc thúc có viết cho Tông Tử Đại huynh bức thư mà, đưa cho Đại huynh đi.
Trương Ngạc nói: - Thư ta để ở Thính Thiện Cư rồi, không mang đến đây. Thư của đại huynh ta đã đọc qua rồi, bên trong có hai phong thư một phong là của tổ phụ, một phong là của Đại bá phụ, không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là dạy bảo chúng ta vài lời thôi.
Trương Đại trợn mặt nhìn: - Tam đệ, sao đệ có thể tự tiện đọc thư của ta!
Trương Ngạc nói: - Chuyện này có gì đâu, quân tử có gì phải dấu diếm đâu, tổ phụ cùng mẫu thân viết thư cho đệ huynh cũng đọc đấy thôi.
Trương Đại bất đắc dĩ quay lại dặn người hầu phía sau, nói: - Sau này có thư của ta, nhất định phải giao tận tay cho ta đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]