Lưu Đồng Tri và Tưởng Thông Phán liếc nhau. Trương Nguyên năm nay chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà trong cơn hỗn loạn bát nháo này, hắn vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ một cách thấu đáo nhất. Quả thật không phải người tầm thường. Lưu Đồng Tri gật đầu lại hỏi:
- Theo cách nhìn nhận của Trương sinh thì ta nên làm thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Bắt giữ Đổng Tổ Thường, để làm giảm sự phẫn nộ của dân chúng.
Trương Ngạc kêu lên:
- Đổng Kỳ Xương là thủ phạm, nếu không phải Đổng Kỳ Xương thì mấy tên nghiệt tử của lão làm sao dám tác oai tác quái, lần này nên bắt luôn Đổng Kỳ Xương.
Trương Nguyên cười cười nói:
- Lúc này chỉ cần bắt Đổng Tổ Thường.
Trương Nguyên trong lòng biết rất rõ, bắt Đổng Kỳ Xương thì quan phủ không có quyền lực này.
Đổng Kỳ Xương là quan Tam phẩm địa vị rất cao, lại là một lão sư ở trong cung.
Ngoại trừ triều đình muốn trị tội lão mới có thể bắt lão được, quan địa phương thông thường làm sao có thể trị tội lão. Điều quan trọng là phải bắt cho được Đổng Tổ Thường trị tội, chỉ cần bắt được Đổng Tổ Thường, ngày Đổng Kỳ Xương thân bại danh liệt cũng không còn xa nữa.
Ở phủ Tùng Giang Lưu Đồng Tri thấy Đổng thị làm hại đến nhiều người, sớm đã bất mãn trong lòng, vừa rồi Đổng Tổ Thường lại hung hăng lớn tiếng như vậy, Lưu Đồng Tri rất ư tức giận.
Hiện giờ tình thế nguy cấp, nếu xử lý có chút sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933018/chuong-227-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.