Lão không hề cảm thấy con trai mình hành xử thái quá mà chỉ trách tên Phạm Sưởng thân thể suy nhược bị cảm nắng dẫn đến chết bất đắc kỳ tử, giờ lại đến vu oan giá họa cho Đổng gia, lão nói:
- Phạm Sưởng tuy chết ở đây nhưng trên người nó không có vết thương nào. Chuyện này không có gì to tát, cùng lắm chỉ đền bù chút tiền, bắt một tên gia nô gánh tội chịu đánh mấy chục trượng là xong.
Nhưng Đổng Tổ Thường đến tiền cũng không muốn đền, y nói:
- Phụ thân, chúng ta không thể tỏ ra yếu thế trước bọn điêu dân này được, có ai nhìn thấy người của Đổng thị ta bắt Phạm Sưởng? Bọn họ hoàn toàn là đoán mò rồi vu cáo.
Y lại nói tiếp:
- Phụ thân cũng biết rồi đấy, vụ này chắc là do tên tiểu tử Trương Nguyên xúi bẩy, bảng cáo thị ngày trước cũng chắc chắn là âm mưu của hắn.
Đang nói chuyện thì Hoàng Quốc Đỉnh và một số thuộc quan gõ cửa bước vào. Đông Kỳ Xương liền cho rằng bọn điêu dân đã được đuổi đi chứ không ngờ Hoàng Quốc Đỉnh lại muốn tới bắt con trai của lão là Đổng Tổ Thường đến phủ nha. Lão vừa sợ vừa tức giận đến nỗi không nói nên lời, còn Đổng Tổ Thường kêu lên như phát điên:
- Muốn bắt ta đến phủ nha hả, đừng có mơ! đừng có mơ!
Hoàng Quốc Đỉnh vội vàng giải thích nói:
- Xin lão sư chớ tức giận, đây chỉ là cái kế để che mắt thôi, bằng không không thể nào giải tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933010/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.