Trương Nguyên giơ chiếc đèn sắt cầm đi ra khoang tàu, chiếu về phía xa xa, xung quanh một màu đen kịt, nước chảy xiết, những chiếc thuyền lớn nhỏ bên bờ sông tại cửa khẩu yên tĩnh như đang ngủ, chỉ có những quán rượu trên bờ sông là vẫn còn thưa thớt những ngọn đèn dầu.
Trương Nguyên trong lòng rất sốt ruột, đang muốn kêu Mục Kính Nham cùng chạy đến dòng suối nhỏ bên kia để quan sát thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Mục Chân Chân cách đó không xa:
-Thiếu gia, nô tì về rồi!
Trương Nguyên thở phào, giơ đèn lên đi tới gần đầu thuyền, nhìn thấy một bóng người yểu điệu nhẹ nhàng đi tới, nói:
- Chỉ có hai bộ y phục, sao giặt lâu như vậy, ta còn tưởng nàng rớt xuống nước rồi kìa.
-Thì còn có cả hai bộ y phục của nô tì nữa...
Mục Chân Chân cảm nhận được sự quan tâm của thiếu gia, trong lòng rất vui liền kéo lấy giỏ tre, nhẹ nhàng đi qua bàn đạp rồi nhảy lên đầu thuyền, gió thổi làm tắt phụt ngọn đèn.
Trương Nguyên đã quen có ánh sáng đèn nên khi đèn vừa tắt, trước mắt liền tối đen, tay phải trống không theo bản năng duỗi về phía trước. Người mù dò đường đi chính là tư thế này.
Mắt Trương Nguyên không nhìn thấy đã mấy tháng. Động tác này đã rất quen thuộc rồi.
Mục Chân Chân lanh tay lẹ mắt, nhìn thấy hai mắt thiếu gia mờ mịt, còn tay thì khua về phía ngực nàng, nếu tránh né thì sợ thiếu gia sẽ té ngã nên vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932819/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.