Trương Nguyênbiết Lưu Tông Chu vốn sống rất thanh bần, hôm nay tận mắt trông thấy thì không khỏi bùi ngùi. Hai mươi năm sau, giặc cỏ sẽ xâm phạm biên giớikhiến cho hoàng đế Sùng Trinh bị tổn thất nặng nề.
Khi hoàng đế trưng cầu đối sách từ phía các quần thần, Lưu Tông Chu cho rằng phải đặt nhân nghĩa lên hàng đầu, chỉ nên dựa vào hiền tài. Ý kiến này nếu áp dụng vào thời bình thì được, còn vào lúc thiên hạ đại loạnthế này thì còn xét gì tới quân tử, rồi nhân nghĩa nữa?
Nếu cứ quân tử nhân nghĩa thì khi nước mất nhà tan, hẳn chỉ có nướccùng đường nhịn đói. Sùng Trinh từng muốn dùng một thầy tu người Tây làJohann Adam Schall von Bell để phát triển việc chế tạo súng đạn và vũkhí, nhưng Lưu Tông Chu kiên quyết phản đối, cho rằng Johann Adam Schall là phần tử cực đoan, vũ khí không có lợi gì cho việc thành bại, cái màđại quân của đất nước phải kiên trì cho tới cùng là nhân nghĩa mà Khổngtử và các bậc thánh hiền đã truyền lại.
Lưu Tông Chu chính là vị Đại Nho truyền thống cuối cùng của triều Minh, ông kiên quyết không chịu tiếp thu những tiến bộ kỹ thuật mới mà chỉtôn sùng đạo Nho một cách mù quáng. Ông cùng với Hoàng Tông Hy, Cố ViêmVũ, Vương Phu Chi là ba nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn nhất, để rồi sauđó đã hình thành nên những bè phái theo mỗi người, nhưng dù nói thế nàođi chăng nữa, Lưu Tông Chu cũng vẫn là một vị nho gia cương trực liêmchính, không a dua nịnh bợ, và tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932799/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.