“Liễu nhứ hỉ lai phiến phiến hồng?”
Án sát sứ Trương Kỳ Liêm đang định hùa vào tán dương thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.câu thơ này hình như không đúng, tơ liễu là màu trắng, lấy đâu ra màu đỏ mà “phi hồng” cho được?Các vị đang ngồi đây đều lànhững người cả đời đọc sách, nhưng không một ai biết câu thơ vừa rồi là ở đâu ra, đoán chắc có lẽ không phải thơ của cổ nhân mà là do Chung tháigiám bịa ra mà thôi.Mặc dù muốn nịnh nọt lão Chung thái giám này vài câu nhưng kiểu hùa theo lỗi sai thế này đúng là mất mặt quá.Nhất thời cảđám người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng chờ người khác lên tiếng trước rồi mới phụ họa theo.
Chung thái giám thấy vẻ bối rối của mọi người thì cũng nhận ra có gì đókhông ổn, sắc mặt lão trắng bệch ra.Lão là cái kiểu thái giám thích họcđòi văn vẻ, rất thích tỏ ra ta đây sĩ diện.Ngoài việc đốc thúc công việc ở hàng dệt ra, bình thường lão còn đọc thuộc lòng ba trăm Đường thi,Tống từ, Nguyên khúc, cố gắng đọc thuộc rồi hay ngâm nga với các văn sĩđể tỏ ra ta đây cũng là người hay chữ, tự nhận học thức của mình là caothâm nhất trong số các thái giám.Lão cũng chẳng biết vì sao ban nãy lạibuột miệng thốt ra câu thơ kia, cố nhét hai chữ “phi” và “hồng” vào chứchẳng để ý gì đến ý thơ cả.Trương Kỳ Liêm ho khan một tiếng, miễn cưỡngcười nói:
- Câu này của công công ý tứ tuyệt diệu, câu chữ lại bay bổng, hạ quan vô cùng khâm phục.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932780/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.