Cơ chân củahai phu kiệu rất khỏe, khuân kiệu đi như bay, thiếu chút Thạch Song chạy theo không kịp. Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, bầu trời tối đen nhanhhơn, bọn họ vừa đến chùa Hạnh Hoa mà bầu trời đã sập tối. Hơn nữa giờlại là cuối tháng mười nên trời đêm không một ánh trăng. Trên trời cómây mù nên cũng không nhìn thấy cả sao. Cỗ kiệu dừng lại trước phủ củaVương Tư Nhâm. Tường cửa bốn phía đóng chặt. Trương Nguyên xuống kiệu đi đến gõ cửa. Bên trong cánh cửa có người nghe thấy liền lên tiếng hỏi:
-Ai đó?
Trương Nguyên nói:
-Vương đại thúc, là ta, Trương Nguyên.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Ông lão canh cửa nhà họ Vương cầm chiếc đèn lồng ra đón, nói:
-Trương công tử à, sao ban đêm lại đến đây. Có việc gì gấp à?
Trương Nguyên nói:
-Lão sư có ở trong phủ chứ? Ta có việc phải bẩm báo.
-Lão gia ở trong nhà đó. Chạng vạng người mới trở về từ sơn viên Hội Kê.
Ông lão canh cửa vội bảo một người hầu nam trẻ tuổi đi vào nội viện bẩmbáo, nói là có Trương công tử đến, một mặt mời Trương Nguyên đi vào vàbảo Thạch Song cùng hai kiệu phu ngồi ở cửa sảnh nhĩ phòng ** nghỉ ngơiuống trà nóng.
** Nhĩ phòng: ngay góc giữa hai gian phòng chính, có một căn phòng nhỏcó độ cao thấp và bé, hình dạng trông giống hai tai của phòng chính, nên gọi là nhĩ phòng.
Trương Nguyên ở đây khoảng hai tháng, mọi nẻo ngách đều đã quen thuộc.Mỗi lần hắn tới đều tự mình đi vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932766/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.