Tâm trạng của Thương Chu Đức rất tốt, mỉm cười cuộn bức tranh thiếu nữ đá cầu lại. Trương Nguyên lại nói:
-Thương thúc, nếu có thể, Vãn bối muốn được Thương thúc tặng lại bức họa này.
Thương Chu Đức cười ha hả nói:
-Việc này không thể do ta quyết định được, nhưng ta có thể thay công tửhỏi chủ nhân bức tranh này có đồng ý muốn tặng hay không?
Rồi y ra ngoài thư phòng, gọi một tỳ nữ tới dặn dò gì đó vài câu. Tỳ nữ kia nhận lệnh rồi vội vàng bước đi.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
-Bức họa này quả nhiên là do Thương Đạm Nhiên vẽ. Đúng là tài nữ. Ta hơi có chút tự ti đó về sau còn phải học hỏi nhiều.
Thương Chu Đức trở lại thư phòng, nói:
-Trương công tử, ta cũng không khách sáo với cậu nữa. Về sau ta sẽ gọithẳng cậu là Giới Tử hiền đệ, cậu hãy gọi ta là Thương nhị huynh. Cái gì mà “Thương thúc” rồi “vãn bối” ấy, nghe chẳng tự nhiên chút nào.
Trương Nguyên mỉm cười đồng ý.
Thương Chu Đức nói:
-Giờ vẫn còn chưa đến giờ tỵ, dùng cơm thì hãy còn sớm, chi bằng chúngta đi ngắm hoa cúc đi, thế nào? Nhưng đường khá là xa đó,ở phía nam chân núi Bạch Mã.
Trương Nguyên nói:
-Hay lắm. Vãn bối đã đến đây rồi mà chưa có dịp thưởng thức hoa cúc.
Thương Chu Đức cười ha hả, đi ra khỏi thư phòng với Trương Nguyên. Vừa mới ra ngoài thì trông thấy tỳ nữ lúc nãy.
Nàng chạy lại nói:
-Nhị lão gia, đại tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932759/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.