Nói chuyện suốt dọc đường đi nên tới Đại Thiện Tự lúc nào không hay, trời mưa xuống nên không gian cũng yên tĩnh đi rất nhiều, xung quanh các gánh hàng rong cũng ít đi, khách hành hương thì thưa thớt, Trương Nguyên nhìn xung quanh, nhưng không thấy người cô gái đọa dân mang giỏ quýt hôm trước, cậu nghĩ bụng nhất định phải trích ra chút thời gian để đến phố Tam Đại thăm cô, đám vô lại kia sau khi được phóng thích, chắc chắn sẽ chạy đến gây sự với cô nữa. .
Mấy người đi ra sau tự , Trương Ngạc chỉ vào một dãy ngôi nhà tranh nói:
- Chính là ở đó đó, đệ tự mình đi đi, bằng không ông già cổ hủ kia thấy ta đi cùng với đệ, e rằng chưa vào cửa, đệ đã bị đuổi đi rồi.
Trương Nguyên nhìn về phía dãy nhà tranh nói:
- Hả? Đúng là ở chỗ này sao ? hôm trước ta đến thấy không có ai cả.
Vũ Lăng nói:
- Thiếu gia, cánh cửa bên đó vẫn còn đang đóng đó.
Người hầu trẻ tuổi của Trương Ngạc đã chạy qua trước để thăm dò tình hình qua khe cửa, chạy về nói:
- Công tử, không thấy ai hết, các căn phòng trong đó cũng vậy.
Trương Nguyên buồn bã nói:
- Hay là học quán của Khải Đông tiên sinh đã dọn đi rồi?
Trương Ngạc nói:
- Khó trách, chắc ông già cổ hủ đó không có học trò nên đành phải rời khỏi thôi.
Trương Nguyên nói:
- Hỏi các hoà thượng trong chùa sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932659/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.