Trương Nguyên đeo bịt mắt lên. Trương Ngạc ra khỏi thư phòng, lát sau khi trở lại thì còn nghe thấy tiếng bước chân của một cô gái.
Tiếng bước chân của nam và nữ không giống nhau, đây là điều dễ nhận ra. Thấy vậy, Trương Nguyên liền cất tiếng hỏi:
- Tam huynh, huynh dẫn theo ai tới vậy?
Trương Ngạc nói:
- Một tỳ nữ, để cầm món bảo vật ấy mà....
- Liên Hạ, mau đem bảo vật qua chỗ Giới tử kia, cẩn thận chút, mang ra cho Giới tử thiếu gia sờ một chút, xem cậu ta có đoán ra được không?
Tỳ nữ tên Liên Hạ kia có phần khiếp sợ tuân theo lời của Trương Ngạc, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trương Nguyên, mang theo một mùi hương thoang thoảng. Có tiếng sột soạt, có vẻ món đồ này được phủ gấm lụa lên, xem ra đúng là bảo vật quý hiếm nên mới phải cẩn thận như vậy.
Trương Ngạc nói:
- Giới tử, chìa tay ra, rồi, xuống thấp hơn chút.
Trương Nguyên đưa tay ra, thấy món đồ này toàn bộ nhẵn nhụi như sứ, trong lòng không khỏi sửng sốt. Rốt cuộc đây là thứ gì? Tay hơi nắm chặt hơn chút, cảm giác mềm mại êm ái vô cùng, vật này biến đổi hình dạng theo chuyển động của bàn tay, ở giữa còn có một cục gì đó lồi ra. Trương Nguyên lại ấn một cái, tỳ nữ đột nhiên hự lên một tiếng, thanh âm này khiến người ta phải giật mình.
- Muốn chết à?
Trương Nguyên vội vàng thu tay lại, nhăn nhó:
- Trương Yến Khách, huynh cũng quá đáng thật. Thế này là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932656/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.